Hắn Giống như là học sinh đang nhờ giáo viên giảng bài sau khi hết giờ học, như kiểu: Có thể giúp em giảng bài tập này không em chưa hiểu vậy.
Coi như là Diệp Phồn Tinh, ghét Cố Vũ Trạch như vậy, nhìn thấy hắn cười như vậy, cũng không nhịn được ngẩn ra.
Chuyện này...Đây Thật sự là Cố Vũ Trạch sao?
Hắn quả nhiên là uống lộn thuốc rồi!
Bình thường ở trước mặt người khác bộ dạng lạnh như băng, giờ phút này đối mặt Phó Cảnh Ngộ lại đáng yêu nũng nịu như vậy?
So ra, thái độ Phó Cảnh Ngộ còn lạnh lùng hơn rất nhiều Vào lúc này không rảnh.
Giờ anh chỉ muốn làm thịt Bảo bối nhà anh, làm sao có thời gian theo Cố Vũ Trạch đánh cờ?
Cố Vũ Trạch nhíu mày.
Diệp Phồn Tinh cho là hắn bị cự tuyệt sẽ tự thức thời đi ra ngoài.
Kết quả...
Hắn còn tỏ ra tội nghiệp nói: Ban đầu là cậu dậy cháu đánh cờ!lúc nào cậu không có người đánh cờ cùng đều kéo cháu đi đánh cờ. giờ cậu có vợ rồi, lại không thèm đoái hoài đến cháu nữa! Cậu, có phải là cậu không còn thích cháu nữa rồi phải không?
... Diệp Phồn Tinh mộng mị nhìn Cố Vũ Trạch.
Cái gì gọi là không còn thích nữa hả?
Đừng có dùng từ ngữ mập mờ như vậy có được không?
cô sẽ ghen đấy!
Một lát sau, Diệp Phồn Tinh mới phát hiện, Cố Vũ Trạch đây là đang làm nũng với Phó Cảnh Ngộ sao?
Hết lần này tới lần khác hắn chìa gương mặt đó ra làm nũng, đáng nhẽ phải vô cùng đáng ghét, nhưng hắn lại làm cho người ta không ghét nổi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch cố ý quấy rối, chỉ cảm thấy bất lực với hắn, Cháu đi ra ngoài trước đi!
Có phải là cậu cảm thấy bây giờ không phải là đối thủ của cháu nữa nên mới đuổi cháu ra ngoài không? Cố Vũ Trạch dứt khoát dùng phép khích tướng.
Phó Cảnh Ngộ: ...
Thua?
Phó Cảnh Ngộ mà sợ thua Cố Vũ Trạch sao?.
Nhất là có Diệp Phồn Tinh ở chỗ này, anh mà không đáp ứng, vợ anh lại tưởng anh sợ thua Cố Vũ Trạch thật!
Đem cờ ra đây.
Ngược lại, bị Cố Vũ Trạch phá đám, muốn” ăn thịt “ Diệp Phồn Tinh cũng không được, hôm nay anh phải dậy cho Cố Vũ Trạch học làm người mới được.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại đồng ý thỉnh cầu của Cố Vũ Trạch, anh muốn đi đánh cờ thật à?
lâu rồi không chơi, vừa vặn luyện tay một chút.
Diệp Phồn Tinh muốn nói, Cố Vũ Trạch đánh cờ rất lợi hại, nhưng lại nhịn trở về.
Bọn họ đánh cờ, Diệp Phồn Tinh ngồi xem bên cạnh.
Cờ vua cô cũng biết một ít, vừa vặn có thể xem được trình độ.
Cố Vũ Trạch lúc trước đại diện cho thành phố A tham gia giải cờ vua toàn quốc, còn giành được giải nhất, cũng là một tay cao cờ.
Ngay từ đầu, Diệp Phồn Tinh có chút lo cho Phó Cảnh Ngộ, dù sao cô cũng không biết thực lực của Phó Cảnh Ngộ, mà Cố Vũ Trạch lại không phải là dạng bình thường.
được hơn phân nửa thời gian, Phó Cảnh Ngộ ngừng lại, không có động tĩnh nữa.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ,... Không phải là nhanh như vậy đã thua rồi đấy chứ?
Diệp Phồn Tinh chỉ nhìn Phó Cảnh Ngộ, lại không nhìn biểu cảm của Cố Vũ Trạch ở bên cạnh.
Cố Vũ Trạch thấy Phó Cảnh Ngộ bất động, cũng dừng lại.
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh hỏi: cháu thua rồi, còn muốn tiếp tục nữa không?
Mặc dù chưa đánh hết nước, nhưng bàn cờ này đã định rõ thắng thua.
Giống như quan hệ bây giờ giữa ba người, bây giờ cô và anh đã là vợ chồng được pháp luật công nhận và bảo hộ, coi như Cố Vũ Trạch dọn tới nơi này, cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Diệp Phồn Tinh nghe đến đó, mới biết, nguyên nhân ông xã của cô dừng lại, thì ra anh đã thắng rồi.
Trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, không nghĩ tới ông xã của cô lại lợi hại như vậy đấy!
Tay Cố Vũ Trạch nắm quân cờ cứng đờ,những gì Phó Cảnh Ngộ thực sự muốn nói với hắn, hắn đều hiểu cả rồi.
Tưởng Sâm đã đứng đó xem từ lúc nào.
Anh ta đứng ở một bên, có chút đồng tình mà nhìn lấy Cố Vũ Trạch, trong đầu nghĩ: Cố Vũ Trạch nhận thua đi, còn cố làm gì chứ!
Lại thấy Cố Vũ Trạch dương khóe miệng lên, ăn vạ nói: Ván này không tính. Cậu, chúng ta chơi một ván nữa!
... Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch, tràn đầy hoài nghi.
cô cảm giác thế nào cũng thấy Cố Vũ Trạch không phải là muốn đánh cờ, mà là muốn tranh sủng với cô?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ai còn thức đọc Truyện điểm danh cái nào!