Phó Cảnh Ngộ cũng không đáp ứng Cố Vũ Trạch,trực tiếp từ chối, cậu mệt rồi.
Diệp Phồn Tinh vội vàng đứng lên, đẩy xe lăn của anh, rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, nhớ tới phản ứng khác thường của Cố Vũ Trạch, trong lòng Diệp Phồn Tinh xuất hiện hoài nghi.
Diệp Phồn Tinh hỏi anh: Cố Vũ Trạch đây là muốn làm cái gì vậy?
Phó Cảnh Ngộ nói: nó rảnh rỗi đến phát chán,muốn gọi đòn ý mà, em để ý đến nó làm gì.
Anh cũng cảm thấy nhức đầu, ai bảo đây là đứa cháu anh nuông chiều từ nhỏ đây.
Diệp Phồn Tinh một bên nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ, một bên đi vào phòng vệ sinh, phát hiện ga trải giường đã bị dì Ngô lấy đi, không biết nên nói cái gì.
Sau khi cô đi ra nói với Phó Cảnh Ngộ: Hôm nay anh không phải đi làm à?
Mặc dù Diệp Phồn Tinh xin nghỉ, nhưng Phó Cảnh Ngộ sẽ không vì thế mà nghỉ ở nhà chứ?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, em uống thuốc chưa?
Thuốc hạ sốt á? Diệp Phồn Tinh đưa tay, sờ trán của mình một cái, Đã hạ sốt rồi.
Lấy thuốc ra đây.
Diệp Phồn Tinh không cưỡng lại được, chỉ có thể đi lấy thuốc.
Thuốc này uống xong rất buồn ngủ, cũng may hôm nay cô không phải đi học nên cũng không ảnh hưởng.
Ở bên cạnh anh, cô cũng không muốn nghĩ những chuyện khác nữa.
Thấy Phó Cảnh Ngộ cũng lên giường, Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương Cái đó... người em vẫn còn khó chịu lắm.
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Diệp Phồn Tinh, nghĩ ra cô đang suy nghĩ gì, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Anh nằm xuống, ôm Diệp Phồn Tinh vào trong ngực anh,dịu dàng nói Ngủ đi, anh sẽ không động vào em.
Diệp Phồn Tinh nghe xong mới biết mình cả nghĩ quá rồi!
Gò má nhất thời nóng lên.
Nằm ở trong ngực anh, cách một lớp quần áo cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, Diệp Phồn Tinh không khỏi nghĩ tới tối hôm qua... Những hình ảnh kia làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Phó Cảnh Ngộ nói lời giữ lời, nói không động vào cô, liền thật sự chỉ đơn thuần đắp chăn đi ngủ.
Diệp Phồn Tinh nằm trong lòng anh, cảm giác ở bên cạnh anh ngủ cảm thấy an tâm rất nhiều.
Buổi chiều, tài xế chờ ở cửa, Diệp Phồn Tinh đẩy Phó Cảnh Ngộ từ trong nhà đi ra, bây giờ là giờ ăn cơm, bất quá Phó Cảnh Ngộ định mang Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài bên ngoài ăn.
hai ngày nay cô bị áp lực rất lớn, anh muốn mang cô ra ngoài thả lỏng một chút.
Tưởng Sâm vừa mới đỡ Phó Cảnh Ngộ lên xe, Diệp Phồn Tinh còn chưa lên, đã thấy Cố Vũ Trạch đi ra.
Hai người ra ngoài ăn cơm,sao không mang theo cháu?
Hắn đứng ở bên cạnh xe,làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
Diệp Phồn Tinh không nói gì, không nghĩ tới Cố Vũ Trạch lại đến rồi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, làm sao đến đâu cũng thấy cậu thế hả?
Cố Vũ Trạch tiếp tục làm nũng, cậu ơi, cháu đói rồi.
Đi mà tìm bạn bè, theo đuôi cậu làm gì?
Nhưng mà, cháu muốn đi ăn cùng cậu cơ, từ khi nào muốn cùng cậu ăn chung bữa cơm lại khó như vậy rồi? Cố Vũ Trạch ngữ điệu trở nên bi thương, cháu nhớ khi còn bé...
Được rồi, im miệng. Thấy hắn lại chuẩn bị bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng ngắt lời.
Cố Vũ Trạch cười một tiếng, Cảm ơn cậu.
Diệp Phồn Tinh: ...
Buổi tối, cơm nước xong trở lại, Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ đấm bóp hai chân, anh bình thường hoạt động ít, cô giúp anh đấm bóp một chút một chút cho thoải mái.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, thấy lọn tóc của cô vương trên, anh đưa tay ra, giúp cô vén lên.
Tại sao không nói chuyện? Từ lúc Ăn cơm trở về, Diệp Phồn Tinh rất an tĩnh.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!