Diệp Phồn Tinh nghĩ lại một chút bộ dạng Phó Cảnh Ngộ lúc nãy, dường như rất bình tĩnh, chắc không sao đâu, tôi thấy chú ấy tâm trạng tốt vô cùng mà.
Tưởng Sâm nói: cô đi ăn cơm đi, tôi đi xem một cái.
Diệp Phồn Tinh đứng ở hành lang, nhìn lấy Tưởng Sâm đi vào thư phòng... Nhớ tới Tưởng Sâm vừa nói, cũng không nhịn được lo lắng cho Phó Cảnh ngộ
Cô đi xuống dưới nhà, cầm một ít thức ăn, lại chạy trở lại.
Phó Cảnh Ngộ đang rót trà, liền thấy Diệp Phồn Tinh chạy trở lại, chú ơi.
Không phải là bảo em đi ăn cơm sao? Phó Cảnh Ngộ vốn là nghĩ thừa dịp cô đi ăn cơm an tĩnh một chút, không nghĩ tới cô chạy nhanh như vậy.
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi ở chỗ này ăn.
Cô nói xong, cầm bát buông xuống, cô mang ba cái bát đi lên, bên trong đựng tất cả đều là đồ ăn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, bất đắc dĩ, chỗ này của anh không phải phòng ăn?
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, Nhưng mà tôi muốn ở bên cạnh chú cơ!
...
Tôi tối mai phải trở về trường học rồi, lại không thấy được chú nữa, nên muốn ở bên cạnh chú nhiều một chút, làm sao, không thể à? Lúc nói chuyện, cô dùng đũa gắp cái bánh bao hấp, cắn một cái.
Ăn thật ngon!
Phó Cảnh Ngộ không cách nào phản bác, cảm giác cô nói rất có lý!
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, chẳng qua là nhìn cô ăn thôi, mà anh cũng có cảm giác thèm ăn theo.
Chú Có muốn ăn một chút không? Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái.
Phó Cảnh Ngộ nói, anh ăn rồi.
Không có gì đâu, tôi cũng chỉ là khách sáo hỏi thôi, những thứ này đều là tôi hết. Diệp Phồn Tinh nhìn ba bát thức ăn trước mặt, rất sợ sẽ bị Phó Cảnh Ngộ cướp mất.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô như vậy, đột nhiên nhịn không được bật cười.
Hiếm thấy anh nở nụ cười...
Đúng như Tưởng Sâm lo lắng, nhìn thấy huấn luyện viên Lưu cùng huấn luyện viên phương, nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng Phó Cảnh Ngộ, quả thật có chút mất cân bằng.
Nhưng mà nhìn thấy Diệp Phồn Tinh,, tâm tình của anh khá hơn nhiều.
Nhân sinh có mất tất có được.
Cô nhất định là do ông trời ban cho anh khi mà anh mất đi hết thảy, đánh đổi như vậy anh cũng cam tâm tình nguyện?
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô: Tiểu Tinh.
Ừ? Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thấy anh nhìn mình chằm chằm, cho là anh muốn ăn, đem bánh bao đưa cho anh, Được rồi, cho chú một cái.
Lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: Qua đây, để cho anh ôm một cái.
Diệp Phồn Tinh đi tới, bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực.
Phó Cảnh Ngộ đem bát của cô bưng đến tới trước mặt, em tiếp tục ăn đi.
Diệp Phồn Tinh mắt mở to, tràn đầy nghi hoặc mà nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, lấy một miếng bánh mì, đưa cho anh, chú có muốn ăn không?
Không ăn.
Diệp Phồn Tinh tiếp tục bắt đầu ăn.
Chỉ bất quá, bộ dáng này của anh, là muốn làm cái gì?
Làm cho cô vô cùng khẩn trương a!
Cô buổi sáng chưa có buộc tóc, mái tóc dài mềm mượt xõa xuống.
Anh giúp cô vuốt tóc, sợ tóc dính vào thức ăn, vô cùng ôn nhu nhìn lấy cô, Ở bên cạnh anh, em có vui vẻ không?
Rất Vui vẻ. Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ hỏi vấn đề này là vô cùng thừa thãi.
Ở bên cạnh anh khoảng thời gian này, là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất trong nhiều năm này, cũng là khoảng thời gian không buồn không lo nhất của cô
Cô được nếm mùi vị được cưng chiều, được thương yêu, được che chở, được quan tâm, là những thứ trước đây cô chưa từng có.
Phó Cảnh Ngộ xoa xoa đầu của cô, giống như là lầm bầm mà nói: Vậy thì cả đời ở bên cạnh anh được không.
Nói như vậy rất không phù hợp với tính cách của Phó Cảnh Ngộ, xem ra, anh hôm nay tâm tình quả thật có chút không tốt. Diệp Phồn Tinh lộ ra nụ cười sáng lạng, trả lời không chút suy nghĩ: Được chứ, cả đời sẽ không rời xa chứ!
nụ cười này, trực tiếp sưởi ấm trái tim Phó Cảnh Ngộ làm trái tim anh rung động mãnh liệt.
Anh biết, cô chính là món quà vô giá mà ông trời ban cho anh!
Bằng không, tại sao khi ở bên cạnh cô, anh lại có thể vui vẻ như vậy?
(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ
Sữa: Hai đứa này có thôi ngay đi không, mẹ lại bị nghẹn thức ăn chó của hai đứa rồi, không được mẹ phải nghĩ cách ngược lại hai đứa mới được
Tinh- Ngộ: Mọi người mau like và bỏ phiếu đi, help me