Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 167: Chương 167: Quả thực là sắc tâm không thay đổi




Phó Cảnh Ngộ nói: Tốt vô cùng, các cậu nghĩ nhiều rồi.

Lúc trước trong quân đội, hai người bọn họ đều là người của Phó Cảnh Ngộ. Phó Cảnh Ngộ rời khỏi quân đội, đã suốt một năm rồi, bây giờ lại nhìn thấy chiến hữu trước đây, tâm tình rất phức tạp.

Phải biết ban đầu, thời gian ở trong quân đội tiêu sái bao nhiêu.

Không giống bây giờ bộ dáng này.

Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, mặc dù trước mặt hai người kia, Phó tiên sinh một chút cũng không có biểu hiện ra, nhưng anh ta biết, bây giờ thấy hai người này, trong lòng của anh khẳng định khó chịu.

Mọi người cũng là anh sợ xúc động, cho nên qua lâu như vậy, mới dám tới thăm.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, mới biết hai người này lúc trước là cấp dưới của anh, đặc biệt tới thăm anh.

Nhớ tới mình mới vừa hiểu lầm anh là tìm bọn họ tính sổ, một loại cảm giác xấu hổ nồng nặc tuôn ra ngoài.

Mẹ ơi, không mặt mũi gặp người khác nữa!

Huấn luyện viên Lưu cùng huấn luyện viên phương cũng không có ở lâu, bọn họ cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện một lúc, liền đứng lên, Chúng em về trước. Lần sau có cơ hội, tới thăm anh sau!

Mặc dù gọi Phó Cảnh Ngộ một tiếng anh, nhưng hai người như cũ, đối với Phó Cảnh Ngộ tràn đầy tôn trọng.

Chỉ bất quá bây giờ Phó Cảnh Ngộ đã rời khỏi quân ngũ, không thể xưng hô như lúc còn trong quân đội được.

Phó Cảnh Ngộ khách khí nói: ở lại ăn một bữa cơm đã!

Huấn luyện viên Lưu nói: Không cần đây,bọn em còn phải tranh thủ trở về đơn vị.

Hôm nay là đặc bớt chút thời gian tới thăm Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ cũng biết bọn họ bề bộn nhiều việc, nên không giữ bọn họ nữa, gọi Tưởng Sâm đưa bọn họ đi ra ngoài.

Hai vị mời. Tưởng Sâm lịch sự nói.

Huấn luyện viên Lưu trước khi đi nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, xuất phát từ tôn trọng cười một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của hai người, cảm thấy hai người này đi bộ thật giống như đều mang gió.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, phát hiện nha đầu này, dường như lại nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người kia!

Quả thực là sắc tâm không thay đổi!

Em đang nhìn cái gì đấy?

Âm thanh trầm thấp của Phó Cảnh Ngộ, làm cho Diệp Phồn Tinh lấy lại tinh thần.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nói: hóa ra chú quen biết huấn luyện viên Lưu t a! Mới vừa tồi ở bên ngoài, còn cố ý làm tôi sợ, thật là quá đáng!

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, em bảo vệ người khác như thế, anh không gây truyện với em thì thôi, em lại còn than phiền?

... Diệp Phồn Tinh chột dạ nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, người kia dù sao cũng là huấn luyện viên nha! Tôi còn tưởng rằng chú thật sự ăn giấm rồi, muốn tìm anh ta để gây sự đấy!

Ở trong lòng em, anh là người nhàm chán như thế sao? Bởi vì ăn giấm, còn đem người ta gọi tới nhà để xử lý.

Diệp Phồn Tinh biết mình đoán sai rồi, cười một tiếng, Là tôi tự mình đa tình.

Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ, Đã trễ thế này, đi ăn gì đi, anh bảo dì Ngô chuẩn bị cho em, ăn uống xong buổi chiều chúng ta về nhà một chuyến.

Được. Diệp Phồn Tinh vốn là cũng là chuẩn bị đi tìm ăn, kết quả nhìn thấy huấn luyện viên Lưu, cái này một chục xiên, mới kéo đến bây giờ.

Nghe được lời của Phó Cảnh Ngộ, cô đi ra khỏi thư phòng.

Vừa vặn đụng phải Tưởng Sâm vừa đi tiễn huấn luyện viên Lưu về, Tưởng Sâm nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, hỏi: Phó tiên sinh còn tốt chứ?

Chú ấy thì làm sao được chứ? Nhìn lấy Tưởng Sâm một mặt lo lắng bộ dáng, Diệp Phồn Tinh không khỏi thắc mắc.

Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh, sợ Phó Cảnh Ngộ nghe thấy, kéo cô cách thư phòng xa một chút mới nói: Hôm nay tới đều là cấp dưới cũ của Phó tiên sinh lúc trước còn trong quân đội, anh ấy từ khi xảy ra chuyện, đã lâu không có không tiếp xúc với bọn họ rồi, hôm nay nhìn thấy bọn họ, tôi sợ Phó tiên sinh sẽ đau lòng.

(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ

Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.