Diệp Phồn Tinh đang xem thực đơn, thức ăn trong thực đơn, chỉ cần nhìn thôi đã đủ để cô thèm rỏ dãi.
Cô nhớ tới ông xã của cô hiện tại nhưng còn đang gánh nợ, cảm thấy ăn bữa này có chút xa xỉ, đang do dự,lại nghe thấy Tô Lâm Hoan nói vậy, sửng sốt đến nỗi rơi cả thực đơn trên tay.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lâm Hoan, cô ta lại còn hoang tưởng ông xã của cô muốn dây dưa không dứt với cô ta sao?
Không phải chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, nhưng không thể thay đổi được sự thật cô ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng, cô ta lấy đâu ra tự tin, cảm thấy Phó Cảnh Ngộ muốn níu kéo, muốn dây dưa với cô ta?
Luôn cảm thấy cô ta nói như vậy, quả thực đối với ông xã của cô là một loại làm nhục.
Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ trầm mặc nhìn Tô Lâm Hoan, sắc mặt kém vô cùng.
Nếu đổi lại là ai, nghe được những lời như vậy, đều có thể bị tức chết!
Thấy Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, Tô Lâm Hoan tiếp tục nói: “Cảnh Ngộ, ý của anh như thế nào?”
“Cô hy vọng tôi nói cái gì?” Phó Cảnh Ngộ bưng ly trà trên bàn lên, ánh mắt đen sâu thẳm và trầm mặc.
Thật sự là hiện tại anh đang rất tức giận, giờ phút này nghe xong mấy câu này của Tô Lâm Hoan lại bị tức đến bật cười ra tiếng.
Tô Lâm Hoan hôm nay không phải là một mình tới, còn mang theo nam trợ lý, giờ phút này đang đứng ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
Cảnh tượng này, phảng phất như là lo lắng Tô Lâm Hoan tới đây sẽ bị anh sàm sỡ không bằng.
Tô Lâm Hoan dùng ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn Phó Cảnh Ngộ, “anh cướp đất ba của bố em, lại nhằm vào việc buôn bán của ông ấy, thật sự cũng không có tác dụng gì đâu, em không còn tình cảm với anh nữa rồi.”
Lúc từ hôn, còn lớn tiếng bảo trả lại gấp đôi Sính lễ cho nhà họ Phó, Tô Lâm Hoan cũng không cảm giác mình thiếu nợ gì Phó Cảnh Ngộ.
Anh phải ngồi trên xe lăn, cũng không phải là tại cô ta!
Cho nên thật không rõ anh như vậy dây dưa không dứt là có ý gì!
Chẳng lẽ còn muốn bắt cô ta dùng hạnh phúc cả đời mình để bồi táng với anh sao?
“Tôi lại cảm thấy rất có ý nghĩa đấy chứ.” ánh mắt Phó Cảnh Ngộ trở nên u ám, nhìn Tô Lâm Hoan, giễu cợt nói: “Bố cô trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, lúc này mới mấy tháng mà đã gánh không nổi rồi hả? Ngày cả con gái bảo bối của mình cũng phải gọi về? Ông ta đang nhận thua sao?”
Trong giọng nói của anh lạnh lẽo vô cùng!
Tô Lâm Hoan hôm nay tới cầu xin, đành phải nhẫn nại: “em biết, mấy năm nay anh kinh doanh giao thiệp khá rộng, nhưng mà anh dùng những mối quan hệ làm ăn đó để đối phó Tô gia, cái này quá ngây thơ và ngu ngốc rồi! Anh không phải là người ngây thơ như vậy.”
“Đó là cô nhìn nhầm rồi, tôi chính là một thằng đần.” Phó Cảnh Ngộ nói: “Không chỉ như vậy, sau này tôi còn có thể ngây thơ, ngu ngốc hơn cô tưởng.”
Cho nên, ý tứ của anh là, sau này còn muốn tiếp tục chèn ép Tô Gia nữa?
Nghĩ đến đây, Tô Lâm Hoan nhíu mày.
Cô ta nhìn Phó Cảnh Ngộ, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “em và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh chắc hẳn biết tính của em. Em sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh, anh làm gì cũng vô dụng. Em thừa nhận, lúc trước chúng ta đã từng đính hôn, nhưng mà vậy thì sao? Người em muốn lấy là anh trước kia, chứ không phải là anh như bây giờ, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, lúc nào cũng cần người khác phục vụ anh. Em còn trẻ, em có quyền lựa chọn hạnh phúc của bản thân mình, chúng ta sớm tụ sớm tan không tốt sao? Anh tội gì phải đau khổ bức người như vậy?”
“...”
Phó Cảnh Ngộ nhìn kẻ ảo tưởng trên chín tầng mây này, cũng không biết nên nói gì.
Tô Lâm Hoan thở dài một cái, nói: “hôm nay em tới, vốn là nghĩ muốn khuyên anh một chút, xem ra là không cần thiết. Cảnh Ngộ, bộ dáng bây giờ của anh, thật sự làm cho em rất thất vọng. Chúng ta dù gì cũng từng suýt trở thành vợ chồng, bây giờ anh lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này bức em, không có chút kiêng kỵ tình cảm trước kia, anh thật sự rất ích kỷ!”
Liệu Hoan có phải con ruột của Diệp mẫu không nhỉ, công nhận mặt dầy giống nhau ghê cơ