Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, mặc cho Tưởng Sâm đẩy mình tới bên cạnh bàn, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo ngồi xuống.
Lúc còn ở trên đường, Diệp Phồn Tinh cũng suy nghĩ, Tô Lâm Hoan nhìn thấy mình, sẽ có bộ dáng gì.
Sẽ tức giận?
Sẽ giễu cợt?
Nhưng mà, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Tô Lâm Hoan nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt rất thân thiện, “Đây là vợ của anh sao?”
Phó Cảnh Ngộ nhìnDiệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh mình, kiêu ngạo nói: “Ừ.”
Tô Lâm Hoan mỉm cười khen ngợi, “cô ấy đẹp và đáng yêu quá.”
“...” Bị một cô gái đẹp hơn mình khen mình đẹp, Diệp Phồn Tinh cảm giác có chút là lạ.
Hết lần này tới lần khác, ánh mắt của Tô Lâm Hoan, không có chút nào giống như đang giễu cợt, mà giống như là thật tâm thật ý tán dương.
Diệp Phồn Tinh không hiểu cô ta đang suy nghĩ gì.
Tô Lâm Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Tưởng Sâm đứng ở một bên, “Tưởng Sâm, đã lâu không gặp.”
Tưởng Sâm không nói gì, trên mặt vẻ mặt giống như Bắc cực hàn băng.
Đối mặt Tô Lâm Hoan, bảo anh ta cười một cái xã giao thôi anh ta cũng không cười được.
Có một đoạn thời gian, anh ta chỉ muốn tìm ra người phụ nữ này để bóp chết cô ta.
Bóp chết đồ phụ nữ bội tình bạc nghĩa, người phụ nữ độc ác cho Phó Cảnh Ngộ một kích cuối cùng, làm anh tuyệt vọng.
Cũng may hiện tại Phó đã kết hôn với Diệp Phồn Tinh, trạng thái cũng đã khá nhiều.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này, cô ta lại trở về để làm gì?
Còn có mặt mũi hẹn Phó Cảnh Ngộ ăn cơm?
Đối mặt Tưởng Sâm lãnh đạm, Tô Lâm Hoan cũng không thèm để ý, cô ta cầm lấy thực đơn, giống như chủ nhân nói: “Chúng ta trước gọi thức ăn đi! Cảnh Ngộ chắc là giống như trước, đúng rồi, Phó phu nhân, cô có ăn kiêng thứ gì không?”
Vẻ ngoài cô ta đối với Diệp Phồn Tinh không có địch ý chút nào, đối với Phó Cảnh Ngộ cũng giống như chẳng qua là bạn bè.
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng thản nhiên của cô ta, lại cảm giác có một loại ức chế bị đè nén ngăn ở ngực.
Tại sao?
Cô cho là,lúc gặp mặt, Tô Lâm Hoan ít nhất sẽ nói một vài câu áy náy với Phó Cảnh Ngộ, nhưng mà Tô Lâm Hoan không nói gì cả.
Cô ta thậm chí còn không nói đến việc cô ta vứt bỏ Phó Cảnh Ngộ, như kiểu từ đầu tới cuối, cô ta không làm gì sai cả.
Thấy Diệp Phồn Tinh không nói lời nào, Tô Lâm Hoan cười nói: “Cảnh Ngộ, vợ anh ít nói nhỉ!”
“Tôi nói nhiều hay nói ít cũng đâu liên quan gì đến cô.” Diệp Phồn Tinh từ bên cạnh cầm lấy thực đơn, cảm giác đầu ngón tay của mình đang run rẩy.
Tưởng Sâm nhìn Tô Lâm Hoan, thay Phó Cảnh Ngộ hỏi: “Không biết Tô tiểu thư hôm nay hẹn anh Phó có chuyện gì.”
Tô Lâm Hoan nhìn thực đơn, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí thân thiết, nói ra ý đồ: “Cảnh Ngộ, công ty của nhà em là tâm huyết cả đời của bố em. Ông ấy cũng không dễ dàng gì, cho nên, hôm nay em tới đây muốn xin anh tha cho ông ấy một lần.”
Lần trước Phó Cảnh Ngộ cướp một mảnh đất của Tô gia, bây giờ càng đối với Tô gia từng bước ép sát. Ông Tô hẹn gặp Phó Cảnh Ngộ nhiều lần, Phó Cảnh Ngộ còn không thèm gặp mặt ông ta.
Cô ta không thể không tự mình đến tìm Phó Cảnh Ngộ!
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: “cô nên biết,Tô gia các người vì sao lại có hôm nay.”
Cha cô ta tới vô dụng, nên cô ta nghĩ cô ta đến Phó Cảnh Ngộ sẽ mềm lòng!
Trên mặt Tô Lâm Hoan mang theo nụ cười lấy lòng, “Cảnh Ngộ, anh phải biết, coi như anh làm Tô gia phá sản, em cũng không còn khả năng trở lại bên cạnh anh. Hơn nữa anh bây giờ cũng đã kết hôn, có vợ rồi, anh cũng không thể dây dưa không dứt với em được,anh có nghĩ tới vợ anh sẽ đau lòng không? “
“...”
Tưởng Sâm nghe xong lời của cô ta, không dám tin trợn tròn mắt.
Dây dưa?
Cô ta lại hoang tưởng Phó Cảnh Ngộ làm những thứ này, là vì muốn níu kéo,muốn quay lại với cô ta sao?
Thánh ảo tưởng của năm đây rồi, mau like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo ngay nào!