Nghe từ trong miệng người ngoài những lời này làm cho cô ý thức được, bản thân mình giống như một con hề đứng ở bên cạnh anh, căn bản không xứng với anh.
Coi như người nhà họ Phó có chiều chuộng cô đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không thể thay thế được sự thật: Cô không xứng với anh.
Trong đám người đó có người nhận ra Diệp Phồn Tinh, vội vàng nhắc nhở bạn của mình, làm cho các mấy người kia phải ngậm miệng.
Những lời này, truyền tới nơi này, tóm lại không tốt, cho nên bọn họ đều chỉ dám nói riêng một chút.
Diệp Phồn Tinh bắt gặp ánh mắt phức tạp của bọn họ, đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở trước gương, mở vòi nước.
Lúc trước cô cùng lúc Phó Cảnh Ngộ kết hôn, anh còn ngồi trên xe lăn, cô nhớ khi đó, tất cả mọi người đều nói, cô là vì tiền.
Bây giờ, anh đã bình phục, những người này lại nói, cô không xứng với Phó Cảnh Ngộ, sớm muộn cũng sẽ bị đá.
Thế giới này rất thực tế, chung quy luôn coi trọng môn đăng hộ đối.
Giống như Tô Lâm Hoan, Tô gia mới xứng với Phó gia, xứng với Phó Cảnh Ngộ, người bên cạnh cũng sẽ không nói được lời ong tiếng ve, cảm thấy hai người họ ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu đổi lại là cô, hết thảy tất cả đều không giống như vậy nữa.
Khả năng cũng vì lý do đó, Tô Lâm Hoan ở trước mặt cô mới tự tin đến như vậy!
-
Buổi tối, Phó Cảnh Ngộ tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy cô vẫn đang một mình ngồi ở ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm.
Anh đi tới, cầm áo khoác choàng lên người cô, ân cần nói Bên ngoài lạnh lắm, đi vào trong ngồi đi.
Không sao, em muốn ngắm cảnh một lúc. Diệp Phồn Tinh nhìn bên ngoài, không quay lại nhìn anh, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng mà anh cảm nhận được tâm tình cô đang bất ổn.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, ôn nhu hỏi, Em sao thế?
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi như vậy, Diệp Phồn Tinh cảm giác hốc mắt của mình nóng lên, mũi ê ẩm.
Trong đầu sớm bị những lời nói hôm nay nghe được đó làm cho bất an.
Phó Cảnh Ngộ ôm bả vai của cô, Anh biết, hai ngày nay em phải chịu ủy khuất do Tô Lâm Hoan, nhưng anh bảo đảm, sau này cô ta sẽ không dám xuất hiện ở trước mặt em nữa, đừng buồn nữa có được không?
Diệp Phồn Tinh vẫn rất an tĩnh, nhìn thuyền trôi trên con sông sông gần nhà, bởi vì khá xa, thoạt nhìn chỉ thấy một đốm sáng nhỏ như ngôi sao trên trời.
Trong ngực của Phó Cảnh Ngộ rất ấm áp, nhưng mà, Diệp Phồn Tinh phát hiện, từ khi anh bình phục, khoảng cách giữa mình và Phó Cảnh Ngộ hình như càng ngày càng xa.
Cô cũng sẽ không bao giờ giống như trước đây, có thể vui vẻ ở bên cạnh anh.
Cũng sẽ không giống như lúc trước, một chút áp lực cũng không có, tùy ý hưởng thụ cảm giác được anh yêu thương cưng chiều.
Qua rất lâu, Diệp Phồn Tinh điều chỉnh tâm tình, nói với Phó Cảnh Ngộ: Phó Cảnh Ngộ, chúng ta ly hôn đi?
Phó Cảnh Ngộ vốn tưởng rằng cô chỉ có chút tâm sự, nghe cô nói xong anh trở nên đờ đẫn hoang mang cực độ. Mãi một lúc sau anh mới mở miệng được
Em khó chịu ở đâu phải không, nói ra cho anh biết đi.
Cô đột nhiên nói đến hai từ ly hôn, anh phải chịu một cú sốc chẳng khác nào nghe tin mình bị liệt, cả đời không thể đi lại được nữa.
Anh luôn hết lòng yêu thương Diệp Phồn Tinh, chưa từng nghĩ có một ngày phải chia xa.
Cô nói như vậy, làm cho trái tim anh bắt đầu rỉ máu, đau thấu tâm can
Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng anh, nói: Ban đầu chúng ta ở chung một chỗ, là bởi vì, anh cần một cô dâu cho hôn lễ, mà em lại cần học phí để đi học đại học. Nhưng mà bây giờ anh đã bình phục rồi, với điều kiện bây giờ của anh, anh có thể tìm được một người vợ tốt hơn em. Hiện tại em cũng đã có năng lực tự nuôi sống bản thân. Đã như vậy, em cảm thấy chúng ta đã không cần thiết ở bên nhau nữa.
Phiếu và like đâu rồi, lấy ra để đọc chương tiếp theo ngay đi nào!