Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 520: Chương 520: Ở trong mắt anh em là người vợ tốt nhất!




Cô rất cảm kích anh vì lúc cô khó khăn nhất anh đã đưa tay ra giúp cô.

Cô từng hạ quyết tâm, mãi mãi cũng sẽ không rời xa anh, mãi mãi không rời xa anh.

Nhưng mà bây giờ, anh đã bình phục rồi, đã không cần cô ở bên chăm sóc anh nữa.

Cho nên, cô cảm thấy đã đến lúc nên rời xa anh.

Phó Cảnh Ngộ nắm mạnh lấy bả vai Diệp Phồn Tinh.

Anh khắc chế tâm tình của mình, cảm thấy có thể cô là nhất thời xúc động, Coi như vừa rồi anh không nghe thấy gì. Tối nay đi ngủ sớm một chút đi, có gì, chúng ta ngày mai lại nói tiếp.

Anh hy vọng ngày mai thức dậy cô sẽ tỉnh táo một chút.

Mà anh, không muốn cùng cô thảo luận cái vấn đề này.

Nói xong câu đó, Phó Cảnh Ngộ đứng lên, vô hồn đi vào phòng.

Một lát sau Diệp Phồn Tinh mới đi vào, nhìn thấy anh đã nằm ở trên giường,anh đã ngủ mất rồi.

Hôm nay anh đi ngủ sớm hơn, mọi ngày anh sẽ đợi cô làm xong rồi ngủ chung, nhưng hôm nay không có.

-

Diệp Phồn Tinh tối nay ngồi trước máy tính ngây ngốc chẳng viết được chữ nào.

Ý định ly dị, không phải là nhất thời xúc động mà có.

Cô đã nghĩ về nó rất lâu trước đây rồi, từ lúc mà anh và cô đặt bút kí vào bản hợp đồng kia.

Khuất Ngọc Thanh nói Phó Cảnh Ngộ không yêu cô, Cố Vũ Trạch nói cô chẳng qua chỉ là kẻ thế thân, mấy hôm trước cô và Cố Vũ Trạch lôi kéo ở ngoài đường, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy mà không hề ghen...

Cô cảm thấy giữa mình và Phó Cảnh Ngộ, dường như chưa từng có cái gì gọi là tình yêu thật sự.

Chỉ đơn giản anh cưng chiều cô vì cô là vợ của anh, cô ở bên anh vì cô cảm kích anh.

Nhìn qua có vẻ hạnh phúc nhưng thật sự cô không biết thứ tình cảm vay mượn đấy bao giờ phải trả lại, cô không hề có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh.

Nhưng mà hình như cô càng ngày càng trở nên tham lam.

Trước kia chỉ cần có ăn, có mặc, có thể đi học, cô đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng bây giờ cô còn muốn yêu anh và được anh yêu.

Chẳng qua là, cô từ nhỏ đã biết, quá tham lam sẽ không có hạnh phúc, cuối cùng chỉ có thể mất đi càng nhiều hơn.

Bây giờ cô có gì đáng để anh yêu?

Bản thân cô tự biết, cô chỉ là một còn vịt con xấu xí...

Bởi vì không có bất kỳ phương diện xứng đáng để trở thành vợ của anh, cho nên, mới có thể bị người khác đem ra coi thường chê cười.

Diệp Phồn Tinh tắt máy tính, lên giường, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ đã ngủ.

Người đàn ông này, ngay cả khi ngủ cũng hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu.

Là thực sự không nỡ bỏ anh, muốn ở bên anh, nhưng mà, có thể an ủi bản thân mình một hai lần thì được. Nhưng một khi nghe tới mười lần, mấy chục lần thì thực sự sẽ không nhịn được mà hoài nghi bản thân mình.

Diệp Phồn Tinh nằm xuống, thừa cơ hội anh đang ngủ, hôn trộm lên má anh, sau đó ôm lấy anh.

Hành động nhỏ này của cô làm cho người đàn ông nằm bên cạnh mở mắt ra.

Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, vuốt ve gò má của cô, nhớ tới cô nói muốn ly dị, trái tim anh như có trăm ngàn mũi tên chọc nát dày vò, cảm giác sống không bằng chết.

Diệp Phồn Tinh khe khẽ hỏi: Đánh thức anh à?

Phó Cảnh Ngộ âm thanh có chút đè nén, bên trong ẩn tàng mấy phần khổ sở, anh đang nghĩ xem mình còn thiếu sót ở đâu, đã làm gì sai mà em lại muốn li dị với anh?

Không, anh rất tốt. Diệp Phồn Tinh cũng không dối gạt anh, cô nói thật lòng mình: Là em cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, không xứng với anh, cũng không xứng làm vợ của anh.

Đồ ngốc. Phó Cảnh Ngộ cười một cái, hôn lên trán của cô, ôm cô vào trong ngực, Ở trong lòng anh em là người vợ độc nhất vô nhị không một ai có thể thay thế được.

(っ◞‸◟c)(´∩ω∩`)(。;_;。)

Liệu Tinh Ngộ có thật sự ly hôn, like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nhé!

Ps: Mà mọi người không đọc làm sao biết bao giờ hết ngược để mà đọc tiếp, chẳng nhẽ mọi người cho rằng con rể Ngộ sẽ thật sự ly hôn với con gái Sữa thật đấy à, con rể rùa vàng như thế làm sao thả ra cho nhà khác bắt được. Đây chỉ là thêm ít gia vị cho vợ chồng chúng nó thôi mà chứ có ngược nghiếc gì đâu, ai bảo mọi người chê vợ chồng nó trầm quá cơ chứ, chúng nó chỉ chơi lớn một lần xem mọi người có trầm trồ không thôi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.