Làm con ngoan trò giỏi nhiều năm như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng chưa từng nghĩ, có một ngày, mình lại đánh nhau như thế này.
Diệp Phồn Tinh hơi chần chừ nói: cậu ta khinh người quá đáng, tôi cũng không thể nhịn mãi được.
Nghe xong lời của cô, Cố Vũ Trạch lại châm chọc cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn nụ cười phức tạp trên gương mặt Cố Vũ Trạch, hơi ngớ người,lại nghe Cố Vũ Trạch nói: mợ tức giận như vậy, là bởi vì bọn họ nói xấu cậu ư?
Diệp Phồn Tinh giành được giải nhất trong hội thi văn nghệ, Triệu Gia Kỳ bởi vì ghen tỵ, sau lưng tung không ít tin nhảm, nói cái gì là Diệp Phồn Tinh cướp bạn trai của bạn thân, cướp không được nên tìm đàn ông giàu có để bấu víu đào mỏ... Cũng không thấy Diệp Phồn Tinh tức giận như vừa rồi.
Diệp Phồn Tinh là một người vô cùng nhẫn nhịn, bởi vì cô không có gia thế, không có chỗ dựa. Ở trên đời này, làm người mà không có gì cả, trừ nhẫn nhịn ra, còn có thể thế nào?
Cho nên, gặp phải vấn đề gì, cô cũng tự nhủ với bản thân, đừng để ý đến những chuyện làm mình không vui, không để cho tâm tình của mình bị ảnh hưởng.
Hôm nay kích động như vậy, hoàn toàn không giống như phản ứng bình thường của cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch, có một loại cảm giác bị hắn nói trúng tim đen.
Trong mắt cô xuất hiện tia kinh ngạc, làm cho Cố Vũ Trạch cảm thấy buồn cười.
Hắn u buồn nhìn Diệp Phồn Tinh, Từ trước đến giờ mợ chưa từng yêu tôi như vậy.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng: lúc trước cô yêu hắn, cùng hiện tại cô yêu Phó Cảnh Ngộ khác nhau một trời một vực.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút không thăng bằng, dù sao mình cũng yêu cô ấy như thế.
Ngày trước yêu nhau... Cô chưa bao giờ đặt hắn ở trong tim như Phó Cảnh Ngộ hiện tại.
Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch, không trả lời.
Cô lúc trước cảm thấy, mình đã rất yêu Cố Vũ Trạch rồi.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó bản thân mình nào đã biết cái gì là yêu?
Chỉ là khoảng khắc nhìn thấy hắn lúc đó, trái tim bị lỗi nhịp, liền tưởng rằng mình đời này thật sự muốn cùng hắn bên nhau trọn đời. Thì ra đó chỉ đơn thuần là thích, không phải là yêu...
Là bọn họ đã nhầm lẫn giữa thích và yêu.
Nếu như là tình yêu chân chính, làm sao có thể bởi vì chút hiểu lầm nhỏ, vì đôi lời khiêu khích, liền sụp đổ.
Diệp Phồn Tinh thở dài một cái, Cố Vũ Trạch, chuyện đã qua, đều cho qua đi. Hôm nay rất cảm ơn cậu giúp tôi.
Hắn bày ra cái bộ mặt đau lòng vì tình này làm cho cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Cố Vũ Trạch cúi đầu, Tôi biết, ban đầu là tôi không tốt, là tôi hiểu lầm mợ, là tôi ngu ngốc tin lời Triệu Gia Kỳ nói, mới dẫn đến ngày hôm nay. Chẳng qua... Tôi muốn hỏi mợ, nghe những người kia chê cười mợ gả cho cậu, mợ có hối hận không?
Đổi thành người bình thường, ở trong hôn lễ bị người ta chê cười như vậy, cô hẳn là rất hối hận chứ?
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi không hề hối hận, một chút cũng không có!.
Nếu như không phải có Phó Cảnh Ngộ, ngay cả cơ hội đứng ở đây cô cũng không có, tại sao phải hối hận?
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, lúc bản thân mình tuyệt vọng nhất, là Phó Cảnh Ngộ vươn tay ra với cô.
Lúc cô bi thương nhất, khổ sở nhất, chỉ có Phó Cảnh Ngộ kéo cô ra khỏi vũng lầy tăm tối, yêu thương cô, cưng chiều cô mà không cần bất cứ một sự hồi báo nào từ cô.
Cô trả lời không chút do dự nào làm cho Cố Vũ Trạch có chút bất đắc dĩ, hắn dương khóe miệng lên, cười khổ, cô không hối hận, nhưng hắn... Lại vô cùng hối hận!
Cố Vũ Trạch nhanh chóng rời đi, Tả Dục đi tới, nhìn Diệp Phồn Tinh, cậu không sao chứ?
Không sao.
Vậy tôi đi trước. Cậu ta biết Diệp Phồn Tinh sẽ không về cùng bọn họ, cho nên tạm biệt cô rồi ra về.
Hơn nữa, nếu để cho Phó Cảnh Ngộ biết mình vừa ở cạnh Diệp Phồn Tinh, quay đầu chết thế nào cũng không biết.
Diệp Phồn Tinh nói: Ừm.
Cô nhìn thấy Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục đều đi rồi, mới tự ra trạm bắt xe buýt về nhà
Trái tim bé nhỏ của Cá Trạch nhỏ bé đang tan nát, cần tìm người bao nuôi, ai có nhu cầu liên hệ ngay nhé
(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé