Trước kia em không bao giờ như vậy
Mạc Vân Trà Sữa
Cố Vũ Trạch bình thường cũng không xen vào việc của người khác, hắn thậm chí rất ít trao đổi với mọi người, gương mặt thần hồn điên đảo của hắn lại có một loại tôn nghiêm không nói được thành lời.
Cơ hồ hắn nói cái gì, tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía hắn, lời hắn nói chính là chân lý.
Các nữ sinh đều mê luyến hắn, sùng bái hắn, các nam sinh, ở trước mặt hắn, sẽ chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm.
Dù sao đây là xã hội xem trọng mặt mũi, bạn đẹp thì bạn có quyền tuỳ hứng.
Cố Vũ Trạch nhìn Mã Việt, Tôi đánh cậu đấy, cậu đi tố cáo đi.
Con ngươi của Cố Vũ Trạch đen sâu thẳm, ánh mắt mang theo tia trầm trầm tràn đầy áp lực.
Mã Việt cũng không muốn cùng hắn kết thù, cười nói: Đều là hiểu lầm! Là tôi không tốt. Chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng.
Cậu ta cũng không ngốc, nhìn bộ dáng kia, Cố Vũ Trạch là đang muốn quản việc này.
Bởi vì chuyện này nếu chỉ đắc tội Diệp Phồn Tinh cậu ta cũng không sợ, nhưng nếu như đắc tội Cố Vũ Trạch, nghĩ như thế nào đều là thua thiệt.
Cố Vũ Trạch nhìn Mã Việt một cái, Tôi ghét nhất những kẻ chỉ biết khua môi múa mép.
Những lời này mặc dù là nói với Mã Việt, nhưng mà, người ở chỗ này cũng có thể hiểu được hắn đang có ý cảnh cáo.
Chột dạ nhất chính là Hồ Tiểu Tri, luôn cảm thấy Cố Vũ Trạch nói những lời này, hình như là cố ý nói cho cô ta nghe.
Nghe thấy người mình sùng bái đã cảnh cáo như vậy, cô ta làm sao cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Đứng ở bên cạnh, Triệu Gia Kỳ cũng không dám nói lời nào.
Thẳng đến khi Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch đều đã rời đi, Hồ Tiểu Tri mới nhìn sang Triệu Gia Kỳ, Cố Vũ Trạch có thể vì vậy mà ghét chúng ta hay không!
Triệu Gia Kỳ nhìn Hồ Tiểu Tri một cái, chuyện này là Hồ Tiểu Tri làm, cùng cô ta có quan hệ gì?
Nhưng mà bây giờ, Triệu Gia Kỳ chỉ mong có người giúp mình đối phó Diệp Phồn Tinh, cho nên, cũng không có bỏ đá xuống giếng, mà ôn nhu an ủi: Sẽ không đâu. Chúng ta vừa rồi không có làm cái gì cả, tìm Diệp Phồn Tinh gây sự là Mã Việt, cũng không phải là chúng ta.
Nghe được Triệu Gia Kỳ nói như vậy, trong lòng Hồ Tiểu Tri mới thả lỏng một ít.
Cô ta nhìn Triệu Gia Kỳ, nói: Gia Kỳ, vẫn là cậu tốt nhất, trước đây mình hiểu lầm cậu, thật có lỗi với cậu.
Dưới cái nhìn của cô ta, Triệu Gia Kỳ là con gái nhà giàu, không giống Diệp Phồn Tinh không biết xấu hổ kia.
-
Từ trường học đi ra, Cố Vũ Trạch đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh đi về phía trước, cũng không chờ hắn.
Diệp Phồn Tinh. Đi một hồi, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mở miệng gọi cô lại.
Diệp Phồn Tinh dừng bước lại, nhìn Cố Vũ Trạch đi tới trước mặt mình, có thể là bởi vì hắn hôm nay giúp cô, thế cho nên nhìn hắn cũng thuận mắt hơn một chút.
Diệp Phồn Tinh hỏi: Có chuyện gì sao?
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, xem ra giống như là đang tức giận, mợ điên rồi sao?
... Diệp Phồn Tinh không biết mình đã làm cái gì,mà hắn lại nói mình điên rồi!
Mới vừa ở chỗ kia, hắn không phải là còn giúp cô sao?
Tôi làm sao?
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh, không cách nào hiểu được cô đang suy nghĩ gì, mợ có biết đánh nhau có thể sẽ bị đuổi học không?
Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, nhìn xuống đất, Tôi biết.
Đã như vậy, mợ còn đánh người ta? Cố Vũ Trạch nói: Trước kia mợ sẽ không bao giờ làm như vậy.
Cô là nổi danh ngoan ngoãn, chưa từng vi phạm nội quy của trường học.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay Diệp Phồn Tinh, lại ngay trước trước mặt nhiều người như vậy động thủ, cô thật đúng là không sợ chết.
Cố Vũ Trạch nói như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh hơi sững sờ, đúng vậy! Lúc trước cô sẽ không bao giờ cư xử như vừa nãy
Cô cũng không thể tin được, dưới tình huống đó, cô lại đánh Mã Việt.
Khả năng cô thật sự bị điên rồi!
Rõ ràng thật vất vả mới có thể đi học, nhưng nghe thấy đối phương giễu cợt Phó Cảnh Ngộ cô thật sự không nhịn được.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!