Lửng mật
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ từ trên xe bước xuống, mới vừa vừa đi vào cửa, đã nghe thấy Phó Cảnh Ngộ hỏi: “ Em vừa đi đâu về đấy?”
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trong sân, anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn cao, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Bóng Đèn Nhỏ.
Diệp Phồn Tinh bị anh hỏi đến ngẩn ra, ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ đi tới, “ Anh đứng ở đây làm cái gì?”
“Chờ em.” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn lấy cô, từ trong tay cô đem Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy, “Mang theo nó cùng đi ra ngoài, em không thấy phiền toái sao?.”
“Nó rất biết điều mà.”
Phó Cảnh Ngộ nhìn Bóng Đèn Nhỏ một cái, “Để anh bế cho.”
Diệp Phồn Tinh đem con đưa tới trong tay anh, Bóng Đèn Nhỏ bị ba ôm, ánh mắt còn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phồn Tinh, “ Con muốn mẹ ôm cơ.”
“...” Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy tên nhóc này, “Ba ba ôm không được à? thích mẹ bế đến như vậy cơ à?”
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái.
Phó Cảnh Ngộ dụ dỗ nói: “Mẹ con mệt rồi, để ba ba bế con.”
Nói xong, anh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ vào cửa.
Mặc dù có ăn giấm, nhưng Phó tổng đối với con trai vẫn ôn nhu cực kì.
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh, nói: “Hôm nay em nhìn thấy Cố Vũ Trạch rồi.”
Phó Cảnh Ngộ có chút ngoài ý muốn nói: “Thật sao? Nó trở về lúc nào?”
“Không biết, cậu ta cùng sư phụ của em ở chung một chỗ.” Diệp Phồn Tinh nhớ tới Cố Vũ Trạch, luôn cảm thấy hình như hắn đã thay đổi, “ Anh nói, cậu ta trở lại làm sao cũng không nói một tiếng với chị Linh lung? Ít nhất cũng phải chào hỏi người nhà chứ? Có phải là còn đang tức giận hay không?”
Cũng đã lâu lắm rồi còn gì?
Nếu như còn tức giận, hắn cũng quá hẹp hòi!
Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh.
Một lát sau, anh mới nói: “Không cần phải để ý đến nó.”
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy chồng mình dửng dưng như vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Mặc dù như thế, Phó Cảnh Ngộ vẫn để cho Tưởng Sâm đi xem tình hình như thế nào.