Lửng Mật
Hơn nữa mới vừa rồi... ánh mắt hắn nhìn mình, không hiểu sao lại làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy là lạ.
Luôn cảm thấy hắn bây giờ trở nên so với lúc trước đáng sợ hơn nhiều.
Hắn mấy năm không có trở về rồi, bây giờ trở về, cũng không thèm nói với người nhà, là còn hận chuyện lúc trước ư?
Hứ, vốn cho là hắn đi ra ngoài mấy năm, thành thục rồi, sẽ trưởng thành hơn nhiều, bây giờ nhìn lại, là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
-
Lâm Vi ngồi ở bên cạnh Tả Dục, mới vừa rồi còn nói chuyện rôm rả, giờ phút này trở nên an tĩnh.
Mấy năm này quan hệ giữa Lâm Vi và Tả Dục luôn rất tốt, chẳng qua là, mới vừa rồi, khi nhìn thấy Cố Vũ Trạch, Lâm Vi cảm giác nội tâm của mình lại trở nên thấp thỏm.
Hắn trở lại rồi!
Cấm kị chôn giấu sâu trong tim, làm sao quên cũng không quên được, nhắc tới giống như là vết thương trí mạng lại tái phát một lần nữa rồi.
-
Cố Khải cùng bọn họ trò chuyện một hồi, đứng lên, nói với Diệp Phồn Tinh: “Tôi đi về trước.”
Cố Vũ Trạch còn chờ hắn, hắn cũng không tiện để cho Cố Vũ Trạch trò chuyện quá lâu, nhìn An An một cái, “An An, chúng ta đi.”
An An đứng lên, nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, nói: “Lần sau em đến Thăm Bóng đèn nhỏ.”
Vô cùng thích bảo bối!
Cố Khải dắt An An ra cửa, đến bên ngoài, xe của bọn họ dừng ở cửa, hắn lên xe, nhìn thấy Cố Vũ Trạch ngồi ở vị trí kế bên người lái. Cố Khải hỏi: “Chuyện cháu trở về không thông báo cho bố mẹ và người nhà bên kia một tiếng sao?”
“Không cần thiết.” Cố Vũ Trạch một mặt lãnh đạm thờ ơ.
Ở trong nhà này, mọi người đều chỉ giúp đỡ cậu, có ai hy vọng hắn trở lại sao?
Bọn họ hẳn là chỉ mong hắn vĩnh viễn ở bên ngoài, không nên quay lại đi!