Tóc đếm không hết, bầu trời sao càng không đếm được, Phó Cảnh Ngộ yêu Diệp Phồn Tinh bao nhiêu cũng không thể cân đong đo đếm được.
Diệp Phồn Tinh nghe Phó Cảnh Ngộ nói vậy, nhịn không được bật cười. Cô quay đầu, nhìn ra chỗ khác, bởi vì xấu hổ, không nói gì.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy cô xong đắp chăn cho cô, "Mệt à?"
"Ừm."
"Ngủ đi." Anh hôn lên trán cô, ôm cô vào trong ngực.
-
Sáng sớm sớm hôm sau, Phó Cảnh Ngộ đến công ty đi làm ngày đầu tiên sau nghỉ tết, anh mang theo Diệp Phồn Tinh cùng đi.
Từ trên xe bước xuống, Diệp Phồn Tinh ngáp một cái, phàn nàn nói: " Anh đi làm, tại sao còn kéo em đi theo làm gì?"
Buổi sáng cô muốn ngủ thêm một lát nha, anh nhất định phải mang cô đi cho bằng được
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đợi lát nữa đến phòng làm việc, em có thể từ từ ngủ."
Hai ngày nay anh rất quấn quít với cô, lúc nào cũng muốn đem cô mang theo bên người.
Cô không muốn đến công ty,anh nhất định mè nheo, nhất định cô phải tới tới, cự tuyệt không được, liền đi theo.
"Phó tổng." Người của công ty chào hỏi anh.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, quay đầu lại, nắm tay Diệp Phồn Tinh, dắt cô đi vào trong.
Chuyện bọn họ đính hôn, hiện tại mọi người đều biết, cũng biết Phó Cảnh Ngộ cưng chiều Diệp Phồn Tinh như thế nào.
Nhất là khi anh chủ động dắt tay cô càng ngọt ngào vô cùng.
Mở cuộc họp, Phó Cảnh Ngộ mới mang theo Diệp Phồn Tinh trở lại phòng làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, chỉ có hai người bọn họ, Diệp Phồn Tinh liền nằm xuống ghế sa lon.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô không nhịn được dương khóe miệng lên.
Anh cởi áo khoác ra, thả ở trên ghế, chỉ mặc áo sơ mi đen, đi tới trước mặt cô, nhìn lấy cô, "Mệt?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại, ôm lấy một bên đệm dựa.
Nhớ bỏ phiếu ủng hộ cho mật nhé các tềnh yêu!