Diệp Phồn Tinh chột dạ bắt tay Phó Cảnh Ngộ lại, vội vàng kiếm cớ, em... Em còn pphải đi ăn sáng!chắc Dì Ngô nấu xong rồi!
Cô nói xong,Lại thấy ánh mắt Phó Cảnh Ngộ trầm xuống, cúi đầu,hôn kiểu trừng phạt lên vành tai của cô, đồ lừa đảo này!
“Lừa đảo “ cái từ này, giúp Diệp Phồn Tinh nhớ lại chuyện mình tối hôm qua nói dối kiếm cớ.
Vì tối hôm qua nói dối mình có bà dì đến thăm,nên mới tránh được một kiếp...
Kết quả hôm nay nhiều truyện quá nên quên khuấy đi mất.
Diệp Phồn Tinh vội vàng giải thích: Không phải vậy, em...
Em cái gì? Phó Cảnh Ngộ ôm cô, ánh nắng từ ngoài khung cửa sổ chiếu vào càng làm gương mặt của cô thêm trắng hồng.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ,lí nhí mở miệng em sai rồi. Nhưng bây giờ em đói lắm, anh cho em đi ăn sáng trước có được hay không?
Không gấp, thời gian còn sớm. âm thanh của anh vô cùng lười biếng, mang theo mập mờ, căn bản không có ý định tùy tiện bỏ qua cho cô.
Diệp Phồn Tinh giả bộ mếu máo: thật sự em đói lắm rồi.
Thật sao? Ánh mắt anh u nhìn cô.
Diệp Phồn Tinh cựa mình một cái, luôn cảm giác những lời này của mình, hình như có gì không ổn.
Phó Cảnh Ngộ ngón tay theo trên gương mặt của cô xẹt qua, Tại sao gạt anh?
Em... Ánh mắt Diệp Phồn Tinh chuyển động, nghĩ muốn mượn cớ lấy lệ. Kết quả, còn chưa nghĩ ra nên mượn cớ gì, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ trầm giọng hỏi: Ghét ánh sao?
Ba chữ kia, nghe chẳng những có điểm bi thương, còn có chút mất mát.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới anh sẽ nghĩ như vậy, sợ anh hiểu lầm, hoảng vội vàng giải thích, Không phải vậy, làm sao lại ghét anh được? Thích anh còn không kịp!
Thích anh còn không kịp!
Những lời này, làm cho trong lòng Phó Cảnh Ngộ run lên.
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, lấy lòng sờ tới bàn tay của anh, biện giải hành vi của mình, Chính là... có chút sợ.
Sợ cái gì?
Mặc dù em biết, ba mẹ đều rất muốn có cháu, nhưng mà... Em... Bây giờ em chưa muốn sinh con. Sinh con thì không thể đi học! Hơn nữa, vóc người còn có thể biến hình biến dạng.
Phó Cảnh Ngộ nghe cô nghiêm túc phân tích cùng lo lắng, cạn lời, nhịn không được cười ra tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh,hỏi, anh còn dám cười em?
Cô đang nói nghiêm túc có được hay không!
Phó Cảnh Ngộ bắt được tay cô, Ai bắt en sinh con rồi hả?
Không sinh con sao? Diệp Phồn Tinh nghe xong lời anh nói, mắt sáng rực lên, phảng phất tránh được một kiếp, thế em có thể đi xuống ăn sáng chưa?
Phó Cảnh Ngộ: ...
Anh nói là không sinh con, nhưng không nói không động vào cô!
Mà giờ khắc này, trong mắt của Diệp Phồn Tinh, tựa hồ cũng chỉ nhớ mong bát mì dưới nhà kia thôi.
Rất rõ ràng, ở trong mắt cô, ăn mì, so với ăn anh quan trọng hơn nhiều.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, vẫn chưa trả lời, cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, là dì Ngô, Tiểu Tinh, dì nấu xong mì rồi này.
Anh xem đi! Dì Ngô lên gọi em rồi đấy. Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hôn lên trán anh một cái, lấy lòng nói: em đi ăn đã, ăn xong sẽ về phòng đi ngủ, từ hôm qua đến giờ mệt muốn chết.
Không đợi anh phát biểu ý kiến, Diệp Phồn Tinh đã nhanh chân nhảy xuống giường.
Cô đi xuống nhà ăn mì xong, lại ngủ thêm một giấc, mới đi trường về trường học.
Mới vừa vào phòng học, lại nghe thấy mấy nam sinh đang thảo luận: Ai đây nhỉ? Nhìn xinh quá đi mất!
Nghe nói là giảng viên thanh nhạc mới của trường chúng ta.
Giảng viên? Không thể nào? Nhìn cô ấy còn trẻ như vậy! Tôi quyết định rồi, từ giờ trở đi cô ấy chính là nữ thần của tôi!
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, hướng về phía Lâm Vi hỏi: Bọn họ đang nói cái gì vậy!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!