Anh ta vốn cảm thấy mình rất đẹp trai, nhưng, đứng cùng một chỗ với Phó Cảnh Ngộ lại như kiểu xe đạp dựng cạnh BMW vậy.
Mới vừa rồi còn cảm thấy Diệp Phồn Tinh quyến rũ Mục Triệt, nhất thời cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá nực cười.
Con mịa nó,ai có một người bạn trai như Phó Cảnh Ngộ mà còn thèm quyến rũ Mục Triệt?
Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh: Đi thôi, anh dẫn em đi thay quần áo khác.
Ồ. Diệp Phồn Tinh đứng lên, nhìn mọi người,nói Tôi đi trước đây.
Đi thôi đi thôi. dường như thái độ của mọi người đối với cô, trong nháy mắt thân thiện không ít.
Tú Uyên vẫn đứng như trời trồng ở đó, vô cùng lúng túng.
Diệp Phồn Tinh bị cô ta tạt chút nước, liền được mang đi, nhưng mà cô ta bị tạt cả cốc cà phê đen lại không ai nói gì?
Ở đây đông người, cô ta không dám phát tiết, chỉ có thể nhịn xuống.
Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại, sắp xếp người đưa quần áo qua đây.
Diệp Phồn Tinh ở trong phòng khách sạn thay quần áo xong, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, nhớ tới chuyện anh vừa tạt cho Tú Uyên cả cốc cà phê, nói: Sao tự nhiên anh lại cố tình tạt nước ướt hết người ta thế?
Phó Cảnh Ngộ nhướng mày nói: Chẳng qua chỉ là cà phê, em không cảm thấy như vậy đã rất khách sáo rồi sao?
Người ta cũng đâu chọc giận anh. Cô Nhìn ra được,anh đối với Tú Uyên có địch ý rất lớn.
Vì cô ta dám bắt nạt em. Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đã đổi một bộ quần áo khác.
Váy dài thoạt nhìn rất ưu nhã, xinh đẹp kinh diễm lòng người, hiện tại anh không muốn để cho cô đi xuống, bị những người khác thấy được dáng vẻ yêu kiều của cô.
Diệp Phồn Tinh hiếu kỳ: Làm sao anh biết cô ta bắt nạt em?
Tình cờ nghe cô ta nói. Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, bắt đầu so đo chuyện của Mục Triệt, Ai cho em cùng người đàn ông khác cười cười nói nói như vậy!
Không phải... Diệp Phồn Tinh giải thích: Anh ta là bạn trên mạng quen biết rất lâu rồi, hôm nay gặp mặt, nói mấy câu thôi mà. Chung quy không đến nỗi không thèm nói chuyện với người ta được!
Mục Triệt giúp cô rất nhiều, từ trước đến giờ đều không cầu hồi báo gì, người ta đã nhiệt tình cô cũng không thể cho người ta ăn bơ được.
Phó Cảnh Ngộ mặt mày sa sầm, tỏ ra không vui.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, ôm cánh tay của anh, Anh giận rồi đấy hả?
Anh thấy em hình như rất thích tên nhóc đó.
Nào có? Ở trong mắt cô, Mục Triệt chỉ là một người bạn không hơn không kém. Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nũng nịu Không phải em có anh rồi sao?
Chúng ta đã ly dị rồi. Anh chưa bao giờ thừa nhận bọn họ ly dị, vào lúc này, cố ý nói như vậy.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, Cũng không biết là người nào nói, coi như ly dị rồi em vẫn là của anh. Chẳng lẽ là em tự nói ư.
Đương nhiên là anh nói!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, rốt cuộc không kiềm chế được, giơ tay kéo cô vào trong ngực, Giờ anh chỉ muốn giấu em vào trong túi, không để cho người khác nhìn thấy.
Cô cười đùa nói Anh muốn em bị ngạt chết à? Anh không phải là đã ở trước mặt người khác nói anh là bạn trai của cô rồi sao?
Phó Cảnh Ngộ mím môi, Diệp Phồn Tinh đưa tay, sờ lên môi anh, Cười một cái đi mà. Em và người bạn kia làm gì có cái gì? Ở trong mắt em Phó Cảnh Ngộ là đẹp trai nhất.
Mỗi ngày nhìn lấy gương mặt yêu nghiệt này của anh, làm gì còn có hứng thú nhìn ai khác?
Nhìn ai cũng sẽ không nhịn được mà đem ra so với anh,nhưng càng so sánh càng phát hiện, vẫn là anh đẹp trai nhất.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong Diệp Phồn Tinh nói, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Không có cách nào,ai bảo anh không có sức đề kháng với cô, chỉ cần cô tùy tiện dỗ ngọt vài câu là mềm lòng.
Ôi cái thùng giấm nhà Sữa, động tý là nó bốc mùi chua loét, nhưng Sữa thích, haha!
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa nhé, Cả hai truyện vắng phiếu quá, mau lấy phiếu ra dụ dỗ Sữa đi!