Nếu cô có gì không biết, có thể hỏi tôi, ta có rất nhiều kinh nghiệm có thể chia sẻ cho cô. Không phải cô nói, bên cô đang tìm nhà đầu tư sao, có muốn tôi giới thiệu cho cô vài người không?
Anh? Diệp Phồn Tinh tràn đầy hoài nghi, Anh có thể sao?
Có thể hay không tôi không biết, nhưng tôi biết vài người. Người khác thì không có khả năng nhưng nói không chừng cô lại có cơ hội.
Diệp Phồn Tinh nói: Để tôi đi bàn bạc với Tô Tề một chút.
Loại chuyện này, cô đã quen cùng Tô Tề thương lượng, bình thường đều là Tô Tề đi cùng cô.
Cũng được. Mục Triệt nhìn Diệp Phồn Tinh, cười một tiếng, hỏi Có muốn biết tên thật của tôi không?
Anh ta và Diệp Phồn Tinh chỉ nói chuyện trên mạng, cũng không biết tên thật.
Diệp Phồn Tinh cự tuyệt: Không muốn biết.
... Tại sao? Anh ta vốn đang cao hứng, muốn giới thiệu tên mình.
Mặc dù Diệp Phồn Tinh rất xinh đẹp, nhưng Mục Triệt cũng rất tự tin vào bản thân.
Công ty của anh ta phát triển cũng không tệ, dáng dấp anh ta lại đúng chuẩn soái ca trong mắt mấy cô gái mới lớn, Diệp Phồn Tinh không có lý do gì mà không thích mình cả.
Diệp Phồn Tinh đang nói chuyện với Mục Triệt, đột nhiên bị va vào một phát, là Tú Uyên đi lấy đồ uống trở lại, cô ta cố tình làm đổ nước lên người Diệp Phồn Tinh.
Cô không sao chứ? Thấy một màn như vậy, Mục Triệt vội vàng đứng lên, rút khăn giấy, muốn giúp cô lau sạch, Diệp Phồn Tinh ngăn lại, lấy khăn giấy,nói Tôi tự lau được
Tú Uyên đứng ở một bên, xin lỗi nói: Tôi không phải cố ý đâu, xin lỗi cô, cô sẽ không tức giận chứ?
Cô ta làm ra bộ dáng vô tội, Diệp Phồn Tinh nhìn Tú Uyên, nếu như vừa rồi cô ta không nói như vậy, Diệp Phồn Tinh còn không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà cô ta càng nói như vậy, Diệp Phồn Tinh càng cảm thấy cô ta là cố ý.
Đối phương thấy cô ngứa mắt, không liên quan, nhưng loại động tay động chân này, liền có chút không có ý nghĩa.
Một giây kế tiếp, Diệp Phồn Tinh liền thấy, người đàn ông kia đi tới, cũng “Không cẩn thận” đụng phải Tú Uyên, thẳng tay hất cả cốc cà phê đen lên người cô ta.
Tú Uyên mặc váy màu trắng, đối phương quả nhiên quá đáng yêu, tạt đi pha màu cho cái váy của cô ta..
Xin lỗi. Mặc dù đang nói xin lỗi, nhưng âm thanh lại vô cùng lãnh đạm.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt...
Trừ Phó Cảnh Ngộ, còn có thể là ai?
Tú Uyên nhìn xuống váy của mình, liền muốn phát tác, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Phó Cảnh Ngộ, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô ta hôm nay nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, mặc dù không biết thân phận của anh, nhưng người đàn ông này chỉ cần bằng giá trị nhan sắc, liền có thể trong nháy mắt giết chết hết thảy trái tim các cô gái ở đây.
Tú Uyên ngây ngốc ở một bên, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ chuyển sang người Diệp Phồn Tinh, anh dịu dàng hỏi Không sao chứ?
Không sao. Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm giấy lên, ôn nhu giúp cô lau lễ phục, Có muốn thay quần áo khác không?
Rõ ràng anh hất cà phê vào Tú Uyên, nhưng, lại quan tâm tới Diệp Phồn Tinh, đây là chuyện quái quỷ gì?
Những Người ở chỗ này đều ngu người, bao gồm cả Mục Triệt
Anh ta vốn là ở chỗ này lấy lòng Diệp Phồn Tinh, lại không nghĩ rằng, đột nhiên từ đâu chạy đến một người đàn ông đẹp trai hơn cả mình như vậy.
Trọng điểm là, Diệp Phồn Tinh lại ngầm chấp nhận người đàn ông này lau quần áo cho cô.
Phải biết mới vừa rồi, mình muốn lau cho Diệp Phồn Tinh đều bị cự tuyệt.
Vị này là... Mục Triệt khó hiểu nhìn Phó Cảnh Ngộ.
À. Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, đang suy nghĩ phải giới thiệu thân phận của anh như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ mở miệng, Tôi là bạn trai của cô ấy.
... Tất cả mọi người sau khi nghe xong đều trợn to hai mắt.
Bạn trai!
Người này so với mấy ngôi sao hạng A còn đẹp trai hơn, nhưng anh lại là bạn trai của Diệp Phồn Tinh?
Cơ hồ là trong nháy mắt, Mục Triệt cảm giác mình bị đả thương đến thương tích đầy mình.
Tiều phu chặt đào vừa chặt hạ một gốc đào chưa kịp ra hoa
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé!