Bình thường Diệp Tử Thần đều là đi ra ngoài cùng bạn cùng phòng, hoặc là đồng đội trong chiến đội, nhưng hôm nay chỉ có cậu ta cùng Trương Tâm Dao, cô không nhịn được nghĩ sâu xa.
Trương Tâm Dao nói: “Mình nói muốn ăn cá nướng, Tử Thần nói lần trước đã tới nơi này, nên mình đi theo Tử Thần đến đây.”
Diệp Phồn Tinh gật gật đầu, “Thì ra là như vậy à!”
Lý do rất đơn thuần! Cô thiếu chút nữa thì tin rồi.
Diệp Phồn Tinh nói với Diệp Tử Thần: “Tử Thần, em cẩn thận một chút, không cô gái bên cạnh em sẽ ăn thịt em đấy.”
“ Cậu Nói cái gì vậy?” Trương Tâm Dao liếc Diệp Phồn Tinh một cái.
Cái gì mà sẽ ăn thịt?
Mình đáng sợ như vậy sao?
Người ta ở trước mặt Diệp Tử Thần rất dịu dàng đó có được không?
Diệp Tử Thần nghe không hiểu những thứ này, chẳng qua là gật đầu một cái, “Em biết rồi.”
“...” Trương Tâm Dao hộc máu.
Trương Tâm Dao phát hiện Diệp Tử Thần là thực sự quá ngốc, khả năng cậu ta căn bản nghe không hiểu vừa rồi Diệp Phồn Tinh nói cái gì.
Hơn nữa, trong mắt cậu ta chỉ có trò chơi, mặc dù đã là mười tám tuổi rồi, nhưng đối với hai từ bạn gái, dường như không có khái niệm gì.
Thích một tên ngốc như thế này, Trương Tâm Dao cũng vô cùng đau đầu.
Ăn uống xong, Diệp Phồn Tinh cùng Diệp Tử Thần đi trung tâm thương mại mua ít đồ, hiện tại cũng đã là mùa đông rồi, Diệp Tử Thần lại chẳng có mấy bộ quần áo, mà bản thân cậu ta cũng không để ý.
Diệp Phồn Tinh muốn cùng cậu ta đi mua quần áo, liền để Phó Cảnh Ngộ đi về trước.
Trương Tâm Dao cũng bị bố cô ấy gọi về.
Diệp Phồn Tinh mang theo Diệp Tử Thần đi mua quần áo, nhìn Diệp Tử Thần một cái, “Em và Tâm Dao yêu nhau à?”
“Không có.” Diệp Tử Thần nói: “chị ấy không phải là bạn của chị sao?”
Trong mắt cậu ta, chẳng qua chỉ coi Trương Tâm Dao là bạn của chị gái.
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai thở dài, có chút bát quái hỏi: “Tử Thần, em thích gì kiểu phụ nữ gì?”
Diệp Tử Thần nhìn cô một cái: “Em có bạn gái rồi.”
“À?”
“Đại Kiều là bạn gái của em.”
“Em chơi game bị ngáo luôn rồi hả?” Diệp Phồn Tinh liếc cậu ta một cái, trong đầu cũng chỉ có trò chơi.
Diệp Tử Thần nói: “Nếu như bắt buộc phải chọn thì chắc là như chị ấy”
Diệp Phồn Tinh“...”
Diệp Tử Thần hỏi: “Đúng rồi, chị Lâm Vi gần đây làm sao thế? mấy ngày nay chị ấy không đến chiến đội rồi”
“...” Diệp Phồn Tinh hơi sửng sốt một chút, “Không đến á? Tại sao?”
Lâm Vi không phải là đang làm thêm ở chiến đội sao? Tại sao không đến đó?
Diệp Tử Thần nói: “Em nghe nói hình như chị ấy cãi nhau với đội trưởng và Tả Dục, em cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
“Ồ, để lúc về chị hỏi lại xem sao. “
Giúp Diệp Tử Thần mua xong quần áo, Diệp Phồn Tinh đón xe về nhà, trên đường, không nhịn được nhắn tin cho Tả Dục: “mấy người cãi nhau với Lâm Vi à?”
Tả Dục nhắn lại: “cô ta bắt nạt cậu, Cố Vũ Trạch rất tức giận, tôi cũng rất tức giận. Lúc Trước còn tưởng cô ta là người tốt, muốn tác hợp Cố Vũ Trạch và cô ta, không nghĩ cô ta lại làm ra loại chuyện này.”
“Tôi nghe nói mấy ngày nay cô ấy không đến chiến đội phải không?.”
“Không biết, cô ta không tới thì thôi, nói không chừng người ta còn đang bận tập kịch.” Tả Dục nói chuyện vô cùng chua chát.
Tâm của cậu ta hướng về Diệp Phồn Tinh, ở trong trường học không nhìn được người bên cạnh bắt nạt cô, ai cũng không được, kể cả Lâm Vi.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới bọn họ là bởi vì mình mới cãi nhau với Lâm Vi!
Nhưng mà, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Xe đến Phó gia, Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống, đi vào sân, nhìn thấy trong sân, dưới tán cây, có hai người đứng ở nơi đó, xa xa chỉ nghe thấy một giọng nữ, “Cố Vũ Trạch, anh đã giận em lâu như vậy rồi, đừng giận em nữa có được không? Anh tha thứ cho em đi, em bảo đảm sau này sẽ không bao giờ chọc anh tức giận nữa?”
Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, trời đã tối, cô không thấy rõ người kia, nhưng nghe giọng nói lại phát hiện, người đang nói chuyện với Cố Vũ Trạch, lại là... Triệu Gia Kỳ?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé