Mắt nhìn người của Tô Lâm Hoan rất cao, có thể lọt vào mắt cô ta,thì đều là những người đàn ông vô cùng ưu tú.
Trước kia là Phó Cảnh Ngộ, hiện tại đổi thành Ngôn Triết...
Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng.
Cô ta thích ai, là chuyện của cô ta không có quan hệ gì với anh cả.
Kỷ Minh Viễn nói: nhưng mà cậu yên tâm, Ngôn Triết không thèm để ý tới cô ta, thấy cô ta gọi điện thoại đến đôi câu cậu ta liền cúp máy. Cậu ta còn nghĩ đến người anh em là cậu hơn người phụ nữ kia nhiều.
Tô Lâm Hoan làm ra chuyện phản bội Phó Cảnh Ngộ, dù có là anh trai mưa đi chăng nữa, coi như hiện tại Tô Lâm Hoan làm gì, Ngôn Triết cũng không có hứng thú với cô ta nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Kỷ Minh Viễn, Cậu cũng biết nhiều quá đấy.
Còn phải nói sao. Kỷ Minh Viễn tự sướng: Ai bảo con người của tôi rất đáng để chọn mặt gửi vàng đây!
Đồ tự luyến
Kỷ Minh Viễn vốn làm việc tại thành phố H.
Là Phó Cảnh Ngộ bị thương, trở lại thành phố A tĩnh dưỡng, Kỷ Minh Viễn mới đi theo anh trở về đây.
Cũng là Ngôn gia đặc biệt phái anh ta tới chăm sóc Phó Cảnh Ngộ.
Nhưng mà, Kỷ Minh Viễn coi như cũng rất có y đức, Phó Cảnh Ngộ không muốn nói ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không nói ra ngoài, cho dù là bên Ngôn gia cũng giữ bí mật tuyệt đối.
Lần này Phó Cảnh Ngộ có kết quả điều trị khả quan anh ta cũng không nói cho Ngôn Triết.
Kỷ Minh Viễn cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện xong, cũng kiểm tra xong tình hình sức khỏe, nói: Đúng rồi, sinh nhật cậu cũng sắp tới mà hai ngày nữa tôi phải đi thành phố A một chuyến nên tôi tặng quà cho cậu trước.
Qùa gì? Phó Cảnh Ngộ tràn đầy hoài nghi nhìn Kỷ Minh Viễn, cậu ta còn có quà tặng cho mình sao?
Kỷ Minh Viễn đặt hộp quà trên bàn, dương khóe miệng lên, đi ra ngoài. Lúc thấy rõ là cái gì, Phó Cảnh Ngộ giận đến hộc máu?
Cậu ta tặng cái quái gì thế này?
Vẻ mặt Kỷ Minh Viễn vô cùng gọi đòn nói: Mẹ cậu rất hy vọng cậu có con, anh em chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.
Cút!
Kỷ Minh Viễn nhanh chóng rời khỏi đây, Diệp Phồn Tinh đi vào, nhìn thấy hộp quà trên bàn, còn tưởng rằng đây là kẹo cao su, cầm lên nhìn một cái, ông xã, đây là cái gì?
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô vô cùng hồn nhiên, đưa tay cầm tới, Không có gì.
Ăn có ngon không,cho em một cái? Sao anh lại kì bo giấu đi chứ? Diệp Phồn Tinh một mặt oán niệm, ông xã quá keo kiệt rồi đấy.
... Bà xã anh quá ngây thơ rồi, Phó Cảnh Ngộ hiện tại có chút không muốn nói chuyện.
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh nói sang chuyện khác: Kỷ Minh Viễn đi rồi hả?
Bác sĩ Kỷ đang ở dưới nhà nói chuyện với mẹ.
Diệp Phồn Tinh đẩy Phó Cảnh Ngộ từ thang máy xuống nhà dưới, nhìn thấy Kỷ Minh Viễn vẫn còn đang ở đó nói chuyện với bà Phó.
Anh ta quay đầu nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, cười một tiếng, nói với bà Phó: Dì ơi cháu về trước, lần sau cháu lại Swenson thăm dì.
Lúc này không đi chẳng nhẽ đứng đây chờ Phó Cảnh Ngộ tẩn cho anh ta một trận sao?
Ừ, lần sau lại tới chơi nhé. Bà Phó cười nói.
Bây giờ ai cũng nhìn ra được, bởi vì chuyện Phó Cảnh Ngộ có thể sinh con mà bà Phó rất tươi tỉnh.
Bởi vì Diệp Phồn Tinh muốn nướng cá, buổi chiều Phó Cảnh Ngộ liền mang theo cô đi ra ngoài.
Bình thường bề bộn nhiều việc, cuối tuần Diệp Phồn Tinh lại chỉ muốn ở trong nhà.
Công việc gần đây của cô đều ở trên mạng, bình thường cô cũng không thích ra khỏi cửa.
Cho nên, hai người rất ít khi có thời gian nghỉ ngơi như vậy.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, Diệp Tử Thần cùng Trương Tâm Dao cũng đi tới.
Chị, anh rể, hai người cũng tới nơi này ăn cơm ạ!
Diệp Tử Thần đi tới, chào hỏi bọn họ.
Hai chữ anh rể này, làm cho trong lòng Phó Cảnh Ngộ rất cao hứng, nhìn Diệp Tử Thần cũng thấy rất thuận mắt: Ngồi đi.
Chào anh Phó. Trương Tâm Dao cũng chào hỏi Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn hai người này cùng xuất hiện,ngạc nhiên hỏihai người cùng đi ăn cơm sao?
Đố mọi người Kỷ Minh Viễn tặng cho Phó Cảnh Ngộ cái gì đấy