Phó Cảnh Ngộ nói: Ngôn Triết về nghỉ phép,con tiếp đãi cậu ta mấy ngày.
Dù sao cũng là bạn thân chí cốt, anh ta về thăm sao có thể bỏ mặc.
Vậy sao con không gọi nó về đây ở? Bà Phó nói: lâu lắm rồi không thấy nó.
Con sợ cậu ra đến đây mọi người không quen. Mỗi lần có người của nhà họ Ngôn đến đây, ba mẹ đều sẽ rất khách sáo, mọi người khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Cho nên, Phó Cảnh Ngộ không đem Ngôn Triết qua đây.
Cái thằng bé này... Bà Phó nói: có phải nó chưa từng tới đây bao giờ đâu.
Lần sau con gọi cậu ta tới.
Ngôn Triết rất bận rộn, chờ lần sau cậu ta về, khéo khi mình còn có thể đứng dậy rồi ấy chứ?
Bà Phó nhìn ra được, Phó Cảnh Ngộ không muốn dính dáng quá sâu.
Dù sao hiện tại,Phó Cảnh Ngộ đã xuất ngũ, sau này cũng sẽ không trở về nữa.
Bà gật đầu nói: Được rồi.
Ăn cơm xong, Kỷ Minh Viễn tới,anh ta cùng Phó Cảnh Ngộ lên phòng nói chuyện riêng.
Anh ta nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: Hôm qua tôi đi tiễn Ngôn Triết ra sân bay, cậu ta nhờ tôi chăm sóc cho cậu.Tôi Nhìn ra được, cậu ta rất lo lắng cho cậu.
Phó Cảnh Ngộ ngồi đó không lên tiếng.
Kỷ Minh Viễn nhìn anh một cái, Cậu còn chưa nói chuyện chân cậu với người nhà sao?
Gần đây trị liệu hiệu quả rất tốt.
Nhưng mà trừ Kỷ Minh Viễn và Tưởng Sâm, ai cũng không biết chuyện này.
Phó Cảnh Ngộ nói: Sau này hãy nói.
Cậu thật đúng là quá bình tĩnh. Kỷ Minh Viễn nói.
Nếu như đổi lại là người khác, phải ngồi xe lăn lâu như vậy, biết bản thân mình sắp đứng lên được, khẳng định đã sớm kích động đến mức nói cho tất cả mọi người.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nhìn sàn nhà, lạnh nhạt nói: Thật ra ngồi trên xe lăn nhìn thế giới cũng rất thú vị.
Kỷ Minh Viễn dừng một chút, kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Ngộ, Cậu đang nói đến cái cô họ Tô kia ư?
Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng.
Kỷ Minh Viễn cười nói: Tôi nghe nói, cô ta nói cậu quấn lấy cô ta không buông, là thật sao?
... Phó Cảnh Ngộ nhìn Kỷ Minh Viễn một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Kỷ Minh Viễn nói: Tôi nhớ lúc cậu còn trong quân ngũ,cô ta rất hay đến tìm tôi hỏi thăm về cậu, sau này, lúc cậu bị thương, cô ta sốt sắng nghe ngóng khắp nơi về tình hình của cậu. Lúc ấy tôi còn thật sự cho rằng cô ta là một cô gái tốt, ai ngờ được cô ta hỏi thăm chỉ để không bị nghi ngờ mà cao chạy xa bay!
Kỷ Minh Viễn hiện tại cũng có chút mong đợi, nếu như Tô Lâm Hoan biết Phó Cảnh Ngộ chẳng bao lâu nữa có thể đi lại bình thường, liệu cô ta có cảm thấy hối hận không?
Dù sao cũng thật thú vị.
Kỷ Minh Viễn này, không thích xen vào chuyện người khác, nhưng rất thích xem trò cười.
Nhất là loại chuyện thú vị như thế này, anh ta càng trở nên hăng hái cực kì.
Anh ta nói với Phó Cảnh Ngộ: Thật ra thì có vài chuyện tôi rất muốn hỏi cậu.
Chuyện gì?
Cậu đã từng yêu Tô Lâm Hoan chưa?
Phó Cảnh Ngộ liếc anh ta một cái, cậu lại đang nói nói nhảm gì vậy?
Anh làm sao có thể thích Tô Lâm Hoan?
Chỉ là tò mò thôi! Kỷ Minh Viễn nói: Chắc cậu không biết? lúc trước Ngôn Triết rất thích cô ta. Nhưng vì cô ta là vị hôn thê của cậu nên cậu ta không dám tiến thêm một bước, chuyện này cũng không nói cho cậu biết.
... Phó Cảnh Ngộ nhớ tới Ngôn Triết, bình thường anh ta đều tỏ ra bất cần với phụ nữ xung quanh,, lại không nghĩ tới, Ngôn Triết lại thích Tô Lâm Hoan?
Kỷ Minh Viễn nói: Cái này cũng không trách cậu ta được, Tô Lâm Hoan xinh đẹp như thế, có mấy người đàn ông nhìn cô ta mà không động tâm?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Kỷ Minh Viễn,bảng quơ hỏi cậu cũng thích cô ta sao?
Tôi thèm vào. Kỷ Minh Viễn nói, Tôi học y, nam và nữ ở trong mắt tôi đều là giống nhau cả. Nhưng mà, lần này Ngôn Triết về, Tô Lâm Hoan cũng hẹn cậu ta ra rồi,gọi cho cậu ta hai cuộc, tôi thấy, bây giờ cô ta nhắm trúng Ngôn Triết rồi.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!