.
Nghe thấy anh nói như vậy, Diệp Phồn Tinh quả thật là thiếu chút nữa hộc máu, ông xã, em cảm giác thế nào cũng thấy anh còn mê tín hơn mấy ông chú ở nhà em vậy?
Anh lại còn lo lắng loại chuyện không đâu này!
Bị gọi là “Ông chú mê tín” Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái.
Diệp Phồn Tinh chột dạ giải thích: Đây chỉ là diễn thôi, không phải thật, tất cả đều là viết ra thôi mà.
Kết quả cô nói nửa ngày, Phó Cảnh Ngộ một câu cũng không nghe lọt tai.
Sau này không được diễn loại vai này nữa Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói: loại vai này một chút giá trị cũng không có, cuối cùng lại vì nam chính mà chết, không đáng!.
... Diệp Phồn Tinh xoa xoa mi tâm, không thể không than thở: Đàn ông các anh xem xét vấn đề phương thức, phụ nữ bọn em lại suy tính, thật sự không giống nhau.
Tắm xong, hai người nằm ở trên giường, Phó Cảnh Ngộ cầm điện thoại xem Facebook của Diệp Phồn Tinh.
Anh không thích dùng điện thoại, nhưng từ khi Diệp Phồn Tinh có Facebook,anh sẽ thường xuyên theo dõi bài viết mới của cô.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhìn lịch, đột nhiên nghĩ tới, ông xã,hình như sắp đến sinh nhật của anh rồi kìa.
... Ừ. Anh đối với sinh nhật của mình cũng không để ý lắm.
Qua Sinh nhật này, Phó Cảnh Ngộ đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, nói: Anh muốn quà gì để em còn chuẩn bị nào?.
Không cần đâu. Phó Cảnh Ngộ khách sáo nói.
Nói đi mà! Lần trước sinh nhật em anh tặng quà rồi, lần này em cũng muốn tặng quà cho anh. Nếu như không tặng cái gì, cô sẽ rất khó chịu.
Qùa anh muốn đắt lắm. Thật sự không cần đâu.
Đắt bao nhiêu? Diệp Phồn Tinh rất là tò mò, rốt cuộc là cái gì, lại để cho Phó Cảnh Ngộ nói ra câu “ đắt” vậy?
Bảo vật vô giá.
...
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hai người đang triền miên nóng bỏng, lúc ấy cô đã nói với anh: Em rất đắt đấy,là bảo vật vô giá!
Cho nên, ý của anh là anh muốn “yêu” cô sao?
Mặt của Diệp Phồn Tinh đỏ bừng.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nói: Em vốn dĩ là của anh rồi! Không tính.
Cô muốn tặng anh những thứ khác.
... Anh ý vị thâm trường nhìn cô một cái: Thật sao?
Diệp Phồn Tinh hơi sững sờ, anh hỏi vậy, không phải là muốn luôn lúc này đấy chứ?
Mẹ ơi, anh lại bắt đầu đùa bỡn lưu manh rồi!
Phó Cảnh Ngộ buông điện thoại xuống, ôm cô vào trong ngực, Đi ngủ.
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm chặt trong ngực, thân mật hỏi: Những ngày qua ở bên ngoài,anh có nhớ em không?
Thế em có nhớ anh không? Anh không trả lời, ngược lại đem vấn đề ném sang cho cô.
Còn lâu em mới thèm nhớ anh! Một chút cũng không có. Cô còn đặc biệt nhấn mạnh năm chữ cuối cùng.
Môi Phó Cảnh Ngộ nhỏe cười, gật đầu: Ừ, hai ngày trước gọi điện cho anh không phải em, mà là con heo con ngốc nghếch.
Anh mới là heo ý. Diệp Phồn Tinh bất mãn trừng anh một cái, không cho phép anh gọi em là heo,có phải anh bắt đầu chê em béo rồi có phải không.
Được rồi, không chêu em nữa.
...
Diệp Phồn Tinh hiện tại có chút tan vỡ, bị chồng chê xấu, làm sao bây giờ?
Nhất định là vì gần đây anh dùng điện thoại nhiều, học mấy thói xấu trên mạng, lúc trước anh đâu có như vậy!
Chẳng lẽ là mình làm hư chồng mình rồi?
Xem ra sau này mình phải làm tấm gương tốt, để cho anh ít động vào điện thoại thôi.
-
Ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở về Phó gia, cùng ba mẹ ăn cơm.
Bà Phó nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: Nghe nói mấy ngày nay con đi ra ngoài với bạn phải không?
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!