Hơn nữa, Phó Cảnh Ngộ còn yêu Diệp Phồn Tinh hơn cả cuộc sống của mình. Vậy thì tại sao anh phải nhường cuộc sống của mình cho kẻ khác?
Anh lãnh đạm nói với Cố Vũ Trạch: Cháu đã hèn yếu đến mức ngay cả tình cảm cũng phải đi van xin người ta bố thí cho rồi sao?
...
Trên đường xe cộ vẫn khá tấp nập, Phó Cảnh Ngộ nói cũng không lớn nhưng Cố Vũ Trạch lại nghe rất rõ ràng không thiếu một chữ.
Anh nhìn lấy Cố Vũ Trạch, nói tiếp: Cháu nhanh chóng vứt bỏ thứ tình cảm hoang đường này của cháu đi, đến bây giờ mà còn chưa thoát ra được. Trở về mà tự tỉnh lại, xem xem mình nên làm người như thế nào cho đúng.
Lúc trước Phó Cảnh Ngộ rất chiều chuộng Cố Vũ Trạch, nhưng bây giờ thấy đứa cháu này không có ý chí tiến thủ như vậy thật sự rất tức giận.
Phó Cảnh Ngộ gọi tài xế tới, đưa Cố Vũ Trạch trở về,rồi anh quay lại quán ăn với Diệp Phồn Tinh.
Cô đeo balô đi tới trước mặt anh, ánh mắt có chút thấp thỏm, cậu ta như thế nào rồi?
bộ dạng kia của Cố Vũ Trạch làm cho người tả phải lo lắng.
Phó Cảnh Ngộ tỉnh bơ nói: Không có việc gì đâu, chúng ta về nhà đi!
Anh giúp cô khoác balô, đi lấy xe để về.
Trở lại biệt thự Giang Phủ, Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm tẩy trang.
Bên ngoài truyền vào giọng Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại Vũ Trạch đã về đến nhà chưa?
Chưa thấy cậu Vũ Trạch về đây ạ. Người giúp việc trả lời.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, có chút lo lắng, Bao giờ nó về thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Vâng thưa Cậu chủ.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ qua khe cửa, mặc dù anh rất lạnh nhạt, nhưng nhìn ra được, anh thực sự rất quan tâm Cố Vũ Trạch.
Cô rửa mặt xong đi ra, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: Cố Vũ Trạch còn chưa tới nhà sao?
Chưa. Phó Cảnh Ngộ nói: Không sao đâu, nó cũng không phải là trẻ con,nó sẽ tự biết chừng mực thôi.
Cái bộ dạng hiện tại này, hoàn toàn là bị chiều hư mà ra.
Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vậy,hỏi em đang làm gì đấy?
Em gửi tin nhắn cho bọn Tả Dục, bảo bọn họ đi xem thế nào. Lúc này so với người nhà, khả năng Cố Vũ Trạch sẽ muốn gặp bạn bè hơn.
Gửi xong tin nhắn, Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: Anh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, có tin tức em sẽ nói cho anh biết, em phải đi làm việc cái đã.
Phó Cảnh Ngộ đứng lên, cởi áo khoác trên người xuống, ừ.
Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy vi tính, một lúc sau Lâm Vi nhắn tin tới, nói: Tìm thấy Cố Vũ Trạch rồi, không sao đâu.
Diệp Phồn Tinh nhắn lại: cậu bảo Tả Dục an ủi cậu ta đi.
Ở trong chuyện của Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình cũng chỉ có thể làm tới mức này mà thôi.
Lâm Vi trả lời: Được mình biết rồi.
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền tắm xong rồi đi ra ngoài, Diệp Phồn Tinh nói với anh: Bọn họ đã tìm được Cố Vũ Trạch rồi, anh không cần lo lắng.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống giường, nhìn cô vẫn còn làm việc, Em định mấy giờ mới đi ngủ?
Cũng sắp xong rồi.
Vậy anh chờ em.
Không cần đâu! Diệp Phồn Tinh nhìn giờ ở dưới góc máy tính, Hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút đi.
Một giây kế tiếp, liền thấy Phó Cảnh Ngộ đi tới, lấy máy ra, đặt ở bên cạnh chỗ cô, kéo ghế ra ngồi xuống, Anh cũng phải xử lý vài việc của công ty.
Diệp Phồn Tinh biết Phó Cảnh Ngộ muốn đợi mình, nhìn thấy anh còn lấy cớ như vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Rốt cuộc cô cũng làm xong công việc ngày hôm nay, nhìn sang bên cạnh thì thấy Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình.
Sao thế? Trên mặt em có gì à? Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên hỏi.
Không có gì. Chẳng qua anh đột nhiên nghĩ tới lúc nãy Cố Vũ Trạch cầu xin mình nhường vợ mình cho nó.
Đổi thành bất kỳ gì, chỉ cần Cố Vũ Trạch mở miệng, anh đều sẽ nhường.
Nhưng chỉ duy nhất Diệp Phồn Tinh là không thể.
Chào buổi sáng mọi người, nhắc nhẹ là sắp hết tháng rồi các tình yêu ạ, mn hãy chăm chỉ like và bỏ phiếu để chờ ngày 1/6 nhé!