Cố Vũ Trạch quả thực còn ôm lấy hy vọng, không chỉ như vậy, khoảng thời gian này hắn còn không ngừng cố gắng.
Chỉ có điều tất cả cố gắng của hắn đều bị Diệp Phồn Tinh phủ nhận.
Hắn nhìn Diệp Phồn Tinh, bị lụy nói Hôm nay tôi đến chỗ ở của em, đợi em cả một buổi tối. Lại không nghĩ rằng em đang ở bên cậu anh cười nói vui vẻ, em nói xem, có phải anh rất ngốc không?
Cố Vũ Trạch cũng đã đến đó mấy lần, nhưng không gặp Diệp Phồn Tinh.
Hôm nay kiên trì chờ cả một buổi tối, Kết quả không đợi được người, còn chứng kiến một màn như vậy, thật sự rất đau lòng.
Có thể là bởi vì ánh mắt của hắn quá mức bi thương cho nên Diệp Phồn Tinh có chút đồng cảm, không nói gì quá đáng với Cố Vũ Trạch lời, chẳng qua chỉ cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa.
Cố Vũ Trạch đi ra ngoài, Phó Cảnh Ngộ đứng lên, đi theo hắn ra cửa.
Cố Vũ Trạch. Phó Cảnh Ngộ từ quán ăn đi theo đi ra, gọi hắn lại.
Cũng vì đây là cháu ruột cho nên anh mới phải bận tâm.
Dù sao chị gái và anh rể chỉ có mỗi một mình Cố Vũ Trạch.
Cố Vũ Trạch không thèm dừng lại, đi thẳng về phía trước, hắn cũng không biết phải làm sao đối mặt cảnh tượng như vậy.
Mãi mới đợi được Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ly hôn, cho là hy vọng của mình tới rồi, kết quả đúng là toi công dã tràng.
Cháu đứng lại đấy. Thấy hắn không nghe lời, Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc lên giọng.
Đối mặt ngữ khí như mệnh lệnh này, bước chân của Cố Vũ Trạch không tự chủ mà ngừng lại.
Phó Cảnh Ngộ đi tới bên cạnh hắn, nhìn Cố Vũ Trạch nói, Cháu không phải là trẻ còn nữa rồi.
Đúng, cháu không phải là trẻ còn. Cố Vũ Trạch châm chọc cười cười, Vì vậy mà cậu cướp luôn người phụ nữ của cháu sao? Lúc trước cậu ngồi trên xe lăn, cháu không dám tranh với cậu, không dám kháng nghị. Nhưng mà cháu thật sự rất yêu cô ấy, nếu cậu không yêu Phồn Tinh, tại sao không buông tay để cho cháu một cơ hội? Tại sao rõ ràng cậu không yêu cô ấy mà sao cứ nhập nhằng không chịu dứt khoát, cứ phải tiếp cận người con gái cháu yêu?
... Đây đại khái là lần đầu tiên Cố Vũ Trạch dám lớn tiếng chất Phó Cảnh Ngộ như vậy.
Nhưng mà thật sự không thể kiềm chế được nữa.
Hắn yêu Diệp Phồn Tinh, mà Phó Cảnh Ngộ chỉ lợi dụng Diệp Phồn Tinh,giữa hai người đó chỉ có một bản hợp đồng,mà bản hợp đồng đó cũng đã hết hiệu lực, tại sao hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy bọn họ vẫn ở bên nhau mà mình thì phải đau khổ tuyệt vọng?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch, trầm mặc một hồi lâu mới nói, Cháu cảm thấy là cậu cướp Phồn Tinh của cháu ư?
Chẳng lẽ không phải? Trong mắt của Cố Vũ Trạch tràn đầy tia không cam lòng.
Trong mắt hắn, Phó Cảnh Ngộ chính là kẻ phá hủy hạnh phúc.
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, Đây là chuyện buồn cười nhất mà cậu từng nghe đấy. Lúc cậu và cô ấy kết hôn, hai người đã chia tay rồi, người có lỗi với Phồn Tinh là cháu, không phải là cậu bắt ép cháu chia tay cô ấy. Coi như cậu không lấy Phồn Tinh thì với tính cách của cô ấy cũng sẽ không quay lại với cháu, cháu không hiểu sao?
Làm sao lại thành anh cướp Diệp Phồn Tinh?
Nghe Phó Cảnh Ngộ nói xong, tay Cố Vũ Trạch nắm quyền chặt lại.
Đúng, hắn biết, ban đầu là hắn có lỗi với Diệp Phồn Tinh.
Nhưng mà...
Bây giờ cháu đang bù đắp cho cô ấy, cháu biết lúc trước là do cháu sai, cháu không nên tin tưởng lời của Triệu Gia Kỳ. Nhưng mà cháu thật sự rất yêu Phồn Tinh, cậu buông tay đi có được không? Hai người không phải là đã ly dị rồi sao? Chỉ cần cậu không xuất hiện trong thế giới của cô ấy nữa, cô ấy sẽ yêu cháu.
Điều kiện của hắn cũng không kém Phó Cảnh Ngộ, lúc trước hai người đã từng yêu nhau. Đã như vậy, chỉ cần hắn cố gắng thì sẽ có một ngày Diệp Phồn Tinh chịu tha thứ cho mình?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch,cười lạnh Cậu không nghĩ cháu lại ngây thơ đến như vậy đấy.
Cũng không biết thằng cháu này của anh lại cảm thấy, chỉ cần anh không xuất hiện trong thế giới của Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh sẽ yêu nó.
Đừng quên like và bỏ phiếu chó Sữa nhé!