Giọng Có chút cứng ngắc, làm cho Lâm Vi vô cùng lúng túng.
Lâm Vi đột nhiên cảm thấy, ở trong mắt Cố Vũ Trạch, cô và những người trong đội giống nhau mà thôi.
Hắn căn bản không hề coi mình là con gái mà đối đãi.
Lâm Vi nói: Bọn họ bây giờ đều nói, mình là bạn gái cậu.
Cậu biết không phải mà. Cố Vũ Trạch vẫn không có ý định muốn tìm bạn gái.
Nhất là sau khi biết lý do Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ kết hôn, càng một mực thủ thân như ngọc.
Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch, cậu cũng không có bạn gái, mình làm bạn gái cậu không được sao?
Không được. Cố Vũ Trạch nhanh chóng trả lời mà không cần mảy may suy nghĩ.
Lâm Vi cười một tiếng, chế nhạo nói: Chẳng lẽ cậu thích Tả Dục?
... Hắn không hề lên tiếng giải thích.
Cứ coi như hắn thích Tả Dục đi!
bộ dáng lãnh đạm này của hắn, làm cho Lâm Vi có chút lúng túng.
Quả nhiên, vẫn là... Không được sao?
Cho dù ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng đặt mình trong mắt bao giờ.
Cái này làm cho Lâm Vi không nhịn được có chút hoài nghi mị lực của bản thân.
-
Diệp Phồn Tinh mới vừa đăng bài lên Facebook xong, Lâm Vi liền gửi cho cô tin nhắn, Tinh Tinh, đi ăn khuya đi.
Ây... Tin nhắn này làm cho Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, vào lúc này rủ cô đi ra ngoài ăn khuya? bây giờ mình đang ở Phó gia.
Vào lúc này đi ra ngoài, bố mẹ chồng mà biết thì phải nói làm sao.
Nếu như là bình thường ở biệt thự Giang Phủ, chỉ cần nói với Phó Cảnh Ngộ một tiếng...
Nhưng mà Lâm Vi bình thường cũng sẽ không tìm mình vào giờ này, Diệp Phồn Tinh không nhịn được hỏi: sao thế? Cậu rủ Cố Vũ Trạch ý!
Hiện tại mọi người đều hiểu lầm, bọn họ đang qua lại.
Liền Diệp Phồn Tinh cũng cho là như vậy.
Loại chuyện Ăn khuya này, đương nhiên là phải tìm bạn trai của mình.
Cậu ấy bận rồi. Lâm Vi nhắn lại.
... Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi, bận gì mà đến bạn gái mình cũng mặc kệ, thật là đồ đàn ông cặn bã!
Diệp Phồn Tinh không chưa kịp trả lời, Lâm Vi lại gửi cho cô một tấm ảnh chụp thịt nướng, Có tới hay không?
Lâm Vi biết Diệp Phồn Tinh là một con hàng ham ăn, nhắc tới ăn, thì không trượt phát nào.
Diệp Phồn Tinh nhìn ảnh,hỏi lại Một mình cậu à?
Bây giờ cũng đã trễ như vậy.
Lâm Vi nói: Ừ. Còn thiếu cậu
Diệp Phồn Tinh rốt cục vẫn không nhịn được: đợi mình đi nói với chồng mình một tiếng.
Phó Cảnh Ngộ còn ngồi ở chỗ đó đọc sách, nghe thấy Diệp Phồn Tinh nói: chồng ơi, em muốn đi ra ngoài một lúc.
Cô không phải là vì ăn mới đi ra nha!
Thật sự không phải.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, hỏi Không phải đòi đi ngủ rồi thây, sao lại đi ra ngoài?
Đói, muốn đi ăn khuya. Lâm Vi hẹn em.
Phó Cảnh Ngộ không yên tâm cô đi ra ngoài giờ này, Buổi tối ăn chưa no sao? Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Nhưng mà em lại đói rồi. Diệp Phồn Tinh ôm lấy cánh tay của anh, biết là anh lo lắng cho mình, nói: em bảo đảm, mười một giờ sẽ trở lại. Có được không?
Phó Cảnh Ngộ nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, vốn là không muốn đáp ứng, nhưng lại không chịu nổi cô như vậy, chỉ đành gật đầu một cái, Để tài xế đưa em đi.
Thả cô ra ngoài giờ này một mình, anh không yên tâm, không thể làm gì chỉ có thể để cho người đi theo.
Cảm ơn tình yêu! Diệp Phồn Tinh hôn lên mặt anh một cái, cười hì hì nói.
Phó Cảnh Ngộ nhìn đứa trẻ to xác trước mặt, thật là bó tay với cô vợ này.
Lúc Diệp Phồn Tinh đến quán đồ nướng, Lâm Vi đang uống rượu.
Diệp Phồn Tinh ké cái ghế bên cạnh ngồi xuống, không nhịn được oán giận nói: Ngươi một cô gái, ở bên ngoài uống rượu, cậu không biết sợ sao?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!