Diệp Phồn Tinh cười xấu hổ, Chị quá khen rồi.
Người khác khen cô liền coi như xong, ngày cả Phó Linh Lung cũng khen như vậy, Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút lúng túng.
Chị nói thật, không phải khen quá đâu.
...
Cái này còn không phải là khen sao!
Chị ấy cũng quá biết nói chuyện rồi.
Phó Cảnh Ngộ không để ý đến hai người họ, ngồi ở một bên, chăm chú đọc sách của Diệp Phồn Tinh.
Bởi vì chuyện này cũng khá nổi tiếng, cho nên nhà xuất bản cũng khá chăm chút, bìa sách được thiết kế rất kì công.
Phó Cảnh Ngộ nhìn quyển sách không nhịn được dương khóe miệng lên.
Những thứ này đều đã đọc trên Facebook rồi, hiện tại biến thành vật thật, cầm ở trong tay, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác tự hào.
Đây là sách do vợ anh viết sách!
Hơn nữa chỉ có anh biết, đây đều là chuyện viết về anh và Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh bà Phó nói chuyện với Phó Linh Lung, Phó Cảnh Ngộ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, luôn cảm giác vợ mình cực độ đáng yêu.
Lúc ăn cơm tối, cả nhà thay phiên nhau khen Diệp Phồn Tinh khen một lần.
Diệp Phồn Tinh ngược lại rất lãnh đạm bình tĩnh, đối với cô mà nói, Mạc Vân Trà Sữa và Diệp Phồn Tinh chính là hai thân phận Khác nhau.
Có lúc cô cảm thấy người được hâm mộ ở trên mạng đó, không phải là mình.
Cơm tối xong, Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy tính Phó Cảnh Ngộ còn đang tắm.
Anh gần đây tắm rất nhanh, lúc trước ít nhất phải một giờ mới ra ngoài, Diệp Phồn Tinh phát hiện anh vừa mới tắm một lúc đã đi ra rồi.
Anh mặc quần dài và áo sơ mi, ngồi trên xe lăn. Nếu như không phải là bởi vì có xe lăn, bạn sẽ cảm thấy, anh là một người bình thường.
Phó Cảnh Ngộ thấy Diệp Phồn Tinh nhìn mình chằm chằm, hỏi: sao thế?
Diệp Phồn Tinh chột dạ nhìn ra chỗ khác, Không có gì.
Chẳng qua chỉ đột nhiên cảm thấy sao tự nhiên thấy anh đẹp trai hơn thường ngày?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, biết hiện tại cô đang bận, cầm lấy sách, an tĩnh đến một bên để đọc.
Ban ngày hai người đều bề bộn nhiều việc, buổi tối bọn họ ở chung một chỗ, cũng là bận rộn chuyện của mình, nhưng mà coi là như vậy, mỗi ngày vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì chỉ cần nhìn sang là có thể nhìn thấy người kia,
-
Cố Vũ Trạch tối nay chưa về nhà, ở lại chiến đội. Bọn họ ngày mai có vòng đấu, hắn huấn luyện xong,lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Vi ở cửa chờ hắn.
Bình thường lúc này, hẳn là cô ấy đã về rồi.
Hắn cau mày, Làm sao còn chưa về?
Lâm Vi nhìn thấy hắn, cười nói: Muốn đợi cậu cùng về.
Từ khi vì chuyện của Triệu Gia Kỳ, hiểu lầm Lâm Vi xong, Cố Vũ Trạch cảm thấy có chút áy náy, thái độ đối với Lâm Vi cũng khá hơn nhiều.
Cũng không có giống như trước xa cách lạnh nhạt.
Đi thôi.
Cố Vũ Trạch hướng thang máy đi tới, Lâm Vi đi theo sau lưng hắn. Dưới ánh đèn, hắn thoạt nhìn thật cao.
Trong thang máy rất an tĩnh, Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch bộ dáng ngưng trọng, Đang so sánh chiến thuật giữa các đội thi sao?
Cố Vũ Trạch ngẩn người, hắn đâu nghĩ đến cuộc thi, từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn chỉ nghĩ đến Diệp Phồn Tinh.
Lúc trước không biết cô là Mạc Vân Trà Sữa, nghe nữ sinh trong trường học thảo luận đến cái tên này, không cảm thấy có cái gì đặc biệt, nhưng kể từ khi biết sự thật, nội tâm của hắn không có biện pháp nào để bình tĩnh.
Lâm Vi nhìn lấy Cố Vũ Trạch, len lén đưa tay, nắm tay hắn.
Có thể là hôm nay ánh đèn rất ôn nhu, cũng có thể là hắn tối nay thoạt nhìn dễ nhìn lạ thường, Lâm Vi không biết mình vừa lấy dũng khí từ đâu ra nữa.
Gần đây mọi người đều đang đồn, Lâm Vi cùng Cố Vũ Trạch là một đôi, Cố Vũ Trạch cũng không giải thích.
Giờ phút này, bị Lâm Vi đột nhiên nắm tay, Cố Vũ Trạch nhìn cô gái bên cạnh một cái, lãnh đạm rút tay lại, Cậu làm cái gì đấy?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé mọi người!