Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 417: Chương 417: Liệu có một ngày anh không cần em nữa không?




Phải biết bình thường, cô mà như vậy, anh nhất định sẽ bắt đầu giở trò lưu manh.

Diệp Phồn Tinh dựa vào ở trên vai anh, Em không bận việc nữa anh lại không vui sao?

Không có. Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô,giải thích chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.

Rõ ràng đang không vui. Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, nói: em không biết quá khứ của anh như thế nào, nhưng em biết mỗi lần vừa nhắc tới những thứ này anh đều sẽ không vui. Nếu quả như không vui, vậy đừng suy nghĩ đến nó nữa, cũng không cần liên lạc với những người kia nữa.

Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, vì để cho cô yên tâm, nở nụ cười.

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy gương mặt cười lên vô cùng hút hồn của anh, em nói nghiêm túc đấy! Anh có biết mỗi lần anh như vậy, em rất lo lắng không.

Lo cái gì chứ? Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ mang theo sự trưởng thành chững chạc.

Diệp Phồn Tinh nói: Cảm giác em cách anh rất xa, cho tới bây giờ chưa từng bước chân được vào trong thế giới của anh.

Có lúc Diệp Phồn Tinh cảm thấy, bọn họ không có chút nào giống như là vợ chồng.

Vợ chồng là phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cô và anh, cho tới bây giờ đều là cô được anh bảo bọc cưng chiều, chỉ biết hưởng thụ những thứ mà anh ban cho.

Phó Cảnh Ngộ cầm bàn tay của cô, kéo cô vào trong lòng mình, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của cô, anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô, Anh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh em.

Liệu có một ngày, đột nhiên anh không cần em nữa không? Diệp Phồn Tinh nhìn anh, tha thiết hỏi.

Lúc hỏi câu này, ánh mắt của cô có vài phần ướt át.

Bởi vì Diệp Phồn Tinh biết mạng dù mình ở bên cạnh anh nhưng lại chưa có tư cách bước vào thế giới của anh.

Bởi vì anh thật sự quá tốt!

Phó Cảnh Ngộ hơi sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, nhịn không được bật cười, Không biết, nhưng không phải bây giờ anh vẫn bên cạnh em hay sao?Anh sẽ không để em rời xa anh, không bao giờ, ít nhất là cả đời này!

Ồ. Diệp Phồn Tinh ôm cổ của anh, Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh

Chuyện gì? Nhìn thấy cô nghiêm túc, Phó Cảnh Ngộ có một loại dự cảm... không lành

Diệp Phồn Tinh nói: Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là bắt đầu từ ngày mai, em muốn đi ra ngoài làm việc.

Đi ra ngoài làm việc?

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, hỏi: ở nhà không phải rất tốt sao? Rất nhàn hạ.

Vốn là cũng cảm thấy giống vậy. Diệp Phồn Tinh than thở: Nhưng mà bây giờ công việc của anh rất bận rộn, thường về nhà muộn, em ở trong nhà một mình chờ anh chán lắm! Hơn nữa em cũng không thể cả đời ngồi ở nhà viết sách được. Nên em đi tìm một công việc để làm.

Cô nói như thể bình thường anh bạc đãi với cô không bằng.

Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ biết, đây là cô đang tìm cơ hội phát triển.

Anh kiên nhẫn hỏi: Công việc gì?

A, chính là Tô Tề trong công ty bọn em giới thiệu cho. Làm ở bộ phận truyền thông, ở phương diện này em cũng có kinh nghiệm. Cho nên em đáp ứng với họ rồi.

Diệp Phồn Tinh cũng đã bàn bạc thống nhất với Tô Tề

Hiện tại cũng đã quyết định, chỉ là thông báo qua cho anh biết.

Phó Cảnh Ngộ tỏ ra khó chịu nói: Em thật sự không để ông chồng này ở trong lòng sao.

Không chịu bàn bạc với anh một tiếng, chờ hết thảy tất cả đều quyết định xong, mới đến nói cho anh biết.

Diệp Phồn Tinh thấy vậy, có chút lo sợ anh tức giận, Vậy anh có đồng ý không?

Phó Cảnh Ngộ nói: Bây giờ nói không đồng ý thì em sẽ không đi sao?

... Diệp Phồn Tinh bĩu môi, chẳng qua cô cảm thấy, chuyện công việc cỏn con của cô, không cần thiết nói với anh cô tự mình có thể quyết định.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, làm sao anh lại không phát hiện em không có thói quen thương lượng mọi chuyện với anh nhỉ?

Có nên ngược hai đứa nó cho vui không hả mọi người?

Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa xinh đẹp đáng yêu nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.