Ây. Diệp Phồn Tinh cũng không có cách nào, từ trước đến giờ cô độc lập đã quen, rất nhiều chuyện, cũng không cùng ba mẹ mình thương lượng trước.
Cô ủy khuất mím môi, không nói chuyện.
Phó Cảnh Ngộ cũng không có trách cứ cô. Cô độc lập như vậy anh cũng đã quen rồi: em thích thì cứ đi đi.
Cũng không ngăn được cô.
Hơn nữa, cô không nói, anh cũng quên khuấy mất mình còn có một cái công ty như vậy.
Cô đi làm, cũng là làm ở công ty của anh, anh mới tạm yên tâm.
Diệp Phồn Tinh thấy anh đồng ý, vô cùng vui vẻ, ôm anh, hôn chụt lên má anh một cái, Ông xã là số 1.
Chỉ những lúc như thế này anh mới biết anh là chồng em đấy.
Diệp Phồn Tinh cười cười nói, anh vốn là chồng em mà! Lúc nào chẳng vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô như vậy không kìm được mà đặt lên môi cô một nụ hôn, cuộc sống ngọt ngào về đêm của đôi vợ chồng trẻ lại bắt đầu.
-
Hơn tám giờ sáng, lúc Diệp Phồn Tinh rời giường, Phó Cảnh Ngộ đã đi làm.
Anh gần đây đi làm rất sớm, nghe nói có lúc bận rộn cơm trưa còn không kịp ăn, cũng không biết đang bận rộn gì.
Mặc dù là người một nhà, nhưng mà về công việc, Diệp Phồn Tinh cảm thấy cô và Phó Cảnh Ngộ là người của hai thế giới.
Công việc của cô anh không hiểu.
Công việc của anh cô càng không hiểu.
Diệp Phồn Tinh thức dậy, đi rửa mặt, phát hiện bàn chải đánh răng của cô đã có sẵn kem đánh răng, bên cạnh còn có mẩu giấy nhớ anh dán trên gương.
Cái này, cũng quá ngọt ngào rồi?
Trên gương mặt cô không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Là chữ viết của anh, cô không nhịn được cười một tiếng.
Không nhìn ra anh còn có một mặt như này.
Bận rộn như vậy, còn nhớ đến cô, làm cho cô có một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Diệp Phồn Tinh học xong đến công ty Tô Tề.
Bởi vì cô vẫn là sinh viên, cho nên, cũng chỉ là ở chỗ này thực tập, cũng không cần giống như bọn họ mỗi ngày làm đủ 8 tiếng, chỉ cần khi nào có thời gian thì đến.
Tô Tề đối với cô khá ân cần, một là bởi vì Phó Cảnh Ngộ bên kia đã căn dặn xuống, hai là Diệp Phồn Tinh thật sự rất hòa đồng lại thông minh hoạt bát.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc rất đáng tin, làm cho người ta rất muốn hợp tác với cô.
Nửa năm qua, công ty này kinh doanh càng ngày càng tốt, phát triển cũng ngày càng lớn mạnh, có tới hơn 500 nhân viên rồi.
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng Tô Tề vào phòng làm việc, hỏi: Anh là ông chủ của công ty này sao?
Tô Tề nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, mỉm cười: Dĩ nhiên không phải.
Anh ta biết thân phận của Diệp Phồn Tinh là vợ của Phó Cảnh Ngộ, chẳng qua là khá bất ngờ, đến bây giờ, Diệp Phồn Tinh còn không biết, công ty này là của Phó Cảnh Ngộ.
Anh ta cũng là người thông minh, cũng không dám lắm mồm.
Vậy ông chủ là ai vậy? Bình thường có tới công ty không? Diệp Phồn Tinh có chút hiếu kỳ.
Dù sao cô và Tô Tề cũng quen biết qua, muốn hỏi cái gì liền hỏi cái đó.
Tô Tề nhìn cô một cái, cười một tiếng, nói, Cho tới bây giờ chưa từng tới.
Phó Cảnh Ngộ cho tới bây giờ chưa từng tới công ty này, ngay cả Tưởng Sâm cũng chưa từng tới, bởi vì anh ta là người của tổng công ty phân tới, cho nên phụ trách chuyện bên này.
Diệp Phồn Tinh nói: Thật là thần bí.
Nghe Diệp Phồn Tinh nói hai chữ thần bí, Tô Tề thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Nhưng mà, vì không muốn bị Tưởng Sâm mắng, anh ta vẫn nhịn xuống không nói với Diệp Phồn Tinh hết thảy.
Phụ họa lời cô nói: Những người Giống như bọn họ, trong tay có rất nhiều công ty, làm sao có thời gian chạy đến từng chỗ được?
Tập đoàn Phó thị đặt chân vào rất nhiều ngành nghề lĩnh vực,từ bất động sản, điện ảnh và truyền hình, văn hóa, khách sạn, truyền thông, xa xỉ phẩm,...
Phó Cảnh Ngộ sau khi giải ngũ, trở lại điều hành tập đoàn.
Anh bình thường xử lý chính sự còn chẳng xuể, công ty nhỏ tiện tay thu mua như thế này, càng không có tinh lực để ý tới.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé, dạo này ế ẩm quá