... Bên ngoài tiếng sấm rất lớn, nhưng lúc này cô lại có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực của anh.
Diệp Phồn Tinh ủy khuất nói, Đã không phải là của anh nữa rồi, chúng ta đã ly dị rồi.
Trời ơi, hiện tại cô phát hiện, cô hối hận vì đòi ly hôn với anh rồi!
Có ai có thể nói cho cô biết, trên cái đời này có bán thuốc hối hận không?
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, Anh muốn rửa mặt.
Ừm. Diệp Phồn Tinh dẫn anh vào phòng vệ sinh, anh rửa mặt, cô ở bên cạnh lấy điện thoại soi đèn cho anh.
Phó Cảnh Ngộ vắt khăn, ánh mắt của Diệp Phồn Tinh vẫn không rời khỏi khuôn mặt của anh, góc độ này nhìn qua, Phó Cảnh Ngộ rất cuốn hút.
Trước đây không lâu, anh vẫn là của cô!
Hiện tại, lại có một loại cảm giác mất mát không nói thành lời.
Phó Cảnh Ngộ rửa mặt, vắt khăn lên giá, quay sang cô nói: Mưa lớn quá, tối nay chắc anh không về được rồi.
Vẻ mặt tỏ ra rất ủy khuất.
Diệp Phồn Tinh: ...
Cho nên?
Anh muốn thế nào?
Phó Cảnh Ngộ nói: Có thể cho anh mượn giường ngủ một đêm không?
Nhà em chỉ có một cái giường.
Không sao, anh chỉ cần một phần ba là được.
... Anh đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì?
Nằm ở trên giường, Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ ôm ở trong ngực, người đàn ông bên cạnh dường như tỏ ra rất hài lòng.
Diệp Phồn Tinh gần đây luôn cảm thấy, có chỗ nào không đúng lắm, nhưng bởi vì đang đắm chìm trong cảm giác hỗn loạn, làm thế nào cũng không phản ứng kịp.
Cô hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: Anh cố ý có đúng không?
Cái gì? Anh tỏ ra vô tội.
Diệp Phồn Tinh nói: Nói cái gì lo em sợ sấm, anh chính là muốn lấy cớ ở lại chỗ này của em.
Phí nhiều tâm tư như vậy.
Phó Cảnh Ngộ có chút vô tội nói: Bị em nhìn ra rồi à?
Diệp Phồn Tinh nhức đầu hỏi: Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Anh cũng không biết anh muốn thế nào. Phó Cảnh Ngộ thân mật nói: Là em đòi ly dị, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói anh đồng ý. Anh muốn thấy em, chẳng nhẽ không thể tới gặp em sao?
... Anh khảnh khái thừa nhận kiểu có lý chẳng sợ.
Phảng phất anh không có gì không đúng cả.
Diệp Phồn Tinh cũng không biết phải nói cái cho gì tốt.
Phó Cảnh Ngộ nhích lại gần, cái giường này không lớn, anh bá đạo đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của cô: Em có biết không? Khi không có em ở bên cạnh anh, mỗi một giây, mỗi một phút anh đều nhớ em.
... Diệp Phồn Tinh e thẹn: Anh rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn.
Anh sẽ chờ. Phó Cảnh Ngộ nói tiếp: Chờ đến một ngày em cảm thấy muốn trở lại bên cạnh anh.
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, vuốt ve vành tai của anh, cô cũng không biết từ lúc nào mình lại hình thành thói quen này, thích vuốt ve nơi này.
Nghe anh nói chuyện, cô cũng không lên tiếng.
Phó Cảnh Ngộ nắm lấy bàn tay không an phận kia, Em đang ám chỉ em muốn anh sao?
... Diệp Phồn Tinh vội vàng rút tay về, Không có.
Phó Cảnh Ngộ đã trở mình, đặt cô ở dưới thân, bảo bối, em biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì không?
Nghĩ cái gì? Cái tư thế này mập mờ làm cho mặt của Diệp Phồn Tinh nóng lên.
Phó Cảnh Ngộ cắn nhẹ lên môi của cô, Muốn để cho em mang thai con của anh. Như vậy, em sẽ không nghĩ muốn rời khỏi anh nữa.
Như vậy, cô cũng sẽ không hoài nghi anh rốt cuộc có yêu cô hay không nữa.
Thân thể của Diệp Phồn Tinh bởi vì những lời này mà trở nên căng thẳng, nơi đó cũng bắt đầu dạo dực.
Phó Cảnh Ngộ cảm giác được biến hóa của cô, cười một tiếng, Đùa với em thôi, em còn nhỏ như thế, chúng ta không vội sinh con.
Nói là thế nhưng tay anh lại không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô...
Diệp Phồn Tinh ho khan một tiếng, kéo tay anh ra, Ở đây không có cái đó.
Không sao, anh không cho vào đâu.
Haizzzz, ai tin lời thằng Ngộ lưu manh này giơ tay!
Like và bỏ phiếu để ăn ngay thịt phúc lợi nào