Diệp Phồn Tinh: ...
Cô kháng nghị với Phó Cảnh Ngộ: Anh có thể đứng đắn một chút không? Không phải nói lo em sợ sấm sao, nhưng em cảm giác thế nào cũng thấy anh đến đây để ăn thịt em vậy?
Phó Cảnh Ngộ không nói gì, cúi xuống hôn lên môi cô, đôi bàn tay thoăn thoắt không hề có ý ngừng lại.
Bảo bối của anh nói anh đến ăn thịt, vậy anh còn phải e dè gì nữa?
Anh lưu manh thì thầm vào tai cô: Anh chỉ muốn xem xem, lúc anh không ở bên cạnh em, em có thiếu thứ gì hay không.
... Có thể thiếu cái gì? Diệp Phồn Tinh không nhịn bật cười.
Phó Cảnh Ngộ nói: Có cảm thấy thiếu thứ đó không?
Diệp Phồn Tinh hơi sững sờ, nhìn Phó Cảnh Ngộ, Thứ kia sao?
Ừm. Một tay Phó Cảnh Ngộ lần mò cởi từng cũng áo của cô, không nhanh không chậm,từ từ thưởng thức từng tấc da tấc thịt non mềm của cô, tay còn lại kéo tay cô xuống đặt lên cậu em trai đang ngóc đầu lên kia Em sờ em, nó đang nhớ em kìa.
... Diệp Phồn Tinh cảm giác giây thần kinh trên trán của mình giật giật, tay anh đang kéo tay cô sờ vào cái gì đây chứ?
Anh nhanh chóng cởi hết cúc áo của cô ra, đôi gò bồng phổng phao trắng hồng tròn trịa hiện ra, đôi môi anh nhanh chóng di chuyển xuống dưới,ra sức cắn mút quả đào tiên non mềm ấy. Cô đâu biết đêm nay anh sẽ đến nên không mặc đồ lót thành ra anh đỡ phải tốn công khai phá. Thân dưới của cô ngày càng khó chịu, anh tiếp tục chêu chọc, bàn tay ấm nóng của anh khẽ vuốt ve nơi tư mật của cô, làm nơi đó càng trở nên ướt át. Hai tai anh đặt vào mông cô, khẽ nâng lên kéo tụt quần ngủ của cô xuống, cậu em trai của anh vẫn còn nằm ở trong quần, đòi phá lồng giam chui ra. Anh kéo cô ngồi dậy, dán sát vào người anh, anh thì thầm vào tai cô: Mau cho nó ra đi! Diệp Phồn Tinh như bị sui khiến, đưa tay xuống kéo khóa quần của Phó Cảnh Ngộ ra, tay cô run run khi nhìn thấy thứ đang căng cứng dưới lớp vải kia. Anh có chút nóng vội đè cô trở lại giường. Lúc này tâm trí của Diệp Phồn Tinh hỗn loạn, không còn chút sức lực nào để phản kháng, mặc cho anh chêu chọc ở phía dưới. Phó Cảnh Ngộ giở trò lưu manh, dền dứ không chịu cho cậu em trai vào hoa huyệt đang ướt át kia mà chỉ cọ sát ở bên ngoài làm cô không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ ư.. a kiều diễm, anh cúi xuống giả vờ vô tội hỏi: Bảo bối, có muốn nó vào bên trong em không?. Diệp Phồn Tinh theo bản năng mơ hồ đáp: Muốn!... Anh cười gian thì thầm vào tai cô: nhưng ở đây không có ba con sói, mà anh đã hứa là không vào trong rồi...
Cô vòng tay ôm cổ anh, kéo anh xuống dụ dỗ nói, Em Mặc kệ,.. xin anh... Cho vào đi... Em khó chịu quá! Ưm....! Phía dưới, đôi chân thon dài nuột nà của cô cũng cuốn lấy hông anh như con bạch tuộc, nghênh đón anh tiến vào.
Phó Cảnh Ngộ đắc ý thừa nước đục thả câu, mạnh mẽ tiến vào, hai người mây mưa lên xuống nhịp nhàng tạo nên khung cảnh dục mỹ tuyệt đẹp.
Mờ sáng, cô nằm gọn trong lòng anh, mơ màng tỉnh giấc đã nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của anh kề bên, Diệp Phồn Tinh sực nhớ lại một màn cuồng nhiệt đêm qua, mặt cô nóng ran, định kéo chăn che để mặc lại quần áo nhưng lại sợ làm anh tỉnh, cô đành rón rén chui ra khỏi chăn với xuống cuối giường lấy quần áo. Nhưng chưa kịp với được thì đã bị một đôi bàn tay ôm lấy cô từ phía sau, đè cô yên vị xuống giường.
Phó Cảnh Ngộ cười phúc hắc:
Xem ra đêm qua anh phục vụ em chưa chu đáo, cho nên trời chưa sáng em đã muốn mặc quần áo để chạy, vậy thì anh phải chăm sóc thêm cho em rồi!
Diệp Phồn Tinh còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cúi xuống cuồng hoan một lần nữa, không biết bao lâu sau thì cô ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi...
###
-
Buổi sáng, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, trong phòng hai người còn đang ngủ,quần áo la liệt dưới sàn nhà,trong căn phòng an tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo hai lần thì rốt cuộc chủ nhân của nó phải cầm lên.
Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại, A lô?
Anh Phó, anh ra cửa chưa? Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng.
... Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ, ngồi dậy, bên cạnh Diệp Phồn Tinh còn đang ngủ say, tối hôm qua cực kỳ mệt mỏi, giờ phút này cô vẫn ngủ say.
Nhớ tới buổi tối cuồng nhiệt hôm qua cùng với màn kích tình lúc nãy, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ôn nhu.
Đàn ông được ăn uống no nê, tâm tình rõ ràng vô cùng sảng khoái.
Anh không làm ồn Diệp Phồn Tinh, mà cầm điện thoại gọi điện thoại, sau đó mặc lại quần áo cho cô xong mới ra cửa.
Lúc Diệp Phồn Tinh tỉnh lại, nghe thấy bên trong phòng bếp có tiếng người nấu cơm, còn có mùi thức ăn quen thuộc.
Cô đi ra cửa, nhìn thấy dì Ngô bận rộn đứng đó.
... Nhìn thấy dì Ngô, Diệp Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc, dì Ngô, sao dì lại ở đây?
Ồ, bà chủ nghe nói cháu dọn ra ngoài, rất lo cho cháu,cho nên để dì tới xem một chút. Dì Ngô cười nhìn Diệp Phồn Tinh một cái.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy ngoài ý muốn hỏi: Làm sao gì biết cháu ở chỗ này?
Tìm Cảnh Ngộ hỏi. Thật ra là Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại gọi bà tới.
Vì vậy dì Ngô biết Phó Cảnh Ngộ không thật sự muốn ly hôn với Diệp Phồn Tinh cũng biết hai người họ tối qua đã làm gì.
Cho nên vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, biểu tình trên mặt liền đặc biệt vui mừng.
Ai da, thế giới của mấy người trẻ tuổi này bà không hiểu được.
Nhưng mà, đây là chuyện tốt.
Lại cộng thêm Phó Cảnh Ngộ bảo bà giúp anh lừa Diệp Phồn Tinh cho nên bà cũng không nói thêm cái gì.
Chẳng qua chỉ ôn nhu nói với Diệp Phồn Tinh: Cháu đi rửa mặt còn ra dùng cơm.
Vâng ạ. Diệp Phồn Tinh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhìn mình ở trong gương cô không biết phải nói gì.
Rõ ràng là đã lý hôn với Phó Cảnh Ngộ nên mới dọn tới đây, nhưng bây giờ... Chẳng những Phó Cảnh Ngộ theo tới rồi, liền ngay cả đi Ngô cũng đi theo tới đây.
Khéo khi mấy hôm nữa toàn bộ Phó gia đều tới đây mất.
Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh cùng dì Ngô trở về Phó gia.
Bà Phó nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, như nhìn thấy con gái ruột về chơi Tiểu Tinh.
Bác gái... Diệp Phồn Tinh nghĩ đến mình và Phó Cảnh Ngộ đã lý hôn rồi,nên đổi xưng hô.
Kết quả, mới vừa vừa mở miệng, liền bị bà Phó trừng mắt một cái, Con gọi mẹ là gì?
Lần trước thấy còn gọi mẹ, hiện tại lại gọi là bác gái rồi!
Làm cho xa lạ như vậy bà tức quá đi mất!
Thịt cũng ăn xong rồi, mau like và bỏ phiếu trả tiền đi nào mn