Diệp Phồn Tinh ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh anh, nắm tay anh, em mới rời khỏi một cái, anh ở nơi này đã nghĩ đến người khác rồi hả?
anh nghĩ đến ai cơ chứ? Phó Cảnh Ngộ một mặt oan ức.
Diệp Phồn Tinh nói: Tưởng Sâm này! Tả Dục này! Cố Vũ Trạch này... ở trong lòng anh có nhiều người quan trọng lắm!
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, búng nhẹ lên trán cô một cái, ngữ khí nghiêm khắc, Đi tắm rửa đi còn đi ngủ.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, tối nay muốn để cho cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Ai biết Diệp Phồn Tinh lại to gan nói: em không đi.
Phó Cảnh Ngộ chững chạc nói: Nghe lời, nghỉ ngơi sớm một chút,ngày mai em còn phải dậy sớm đi học đấy, mai mà đi học muộn đừng có mà trách anh.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, mắt lóe lên tia ranh ma, Muốn em đi ngủ cũng được, nhưng anh phải hối lộ em trước đã.
Hối lộ cái gì?
Nói anh yêu em!
...
Phó Cảnh Ngộ đỏ mặt nói: em càng ngày càng không nghe lời.
anh xấu hổ rồi hả? Ánh mắt của cô nhìn anh đầy thích thú.
... Phó Cảnh Ngộ, Em mà không nghe lời, vậy tối nay đừng hòng ngủ nữa?
...
Diệp Phồn Tinh đứng lên, Cái đó, em đi tắm luôn đây.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười một tiếng, biết cô chỉ muốn làm cho anh vui vẻ.
Hết lần này tới lần khác anh cũng bội phục mình, lại chỉ cần nghe cô nói mấy câu, anh liền có thể quên hết những chuyện không vui kia.
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh đi học, nghe thấy mọi người đang nói chuyện Tô Lâm Hoan, Nghe nói Cô Tô là tiểu thư nhà giàu, nhà cô ấy giàu nhất nhì Thành phố A này đấy
Trời ạ! Cái này còn muốn để cho người ta sống nữa không vậy?
Diệp Phồn Tinh hiện tại nghe thấy cái tên này, liền sẽ nhớ tới người nhà, nhớ tới chuyện mà Tô Lâm Hoan đã làm, mang tới đau đớn cho người cô thương yêu, tâm tình cô có chút khó chịu.
Đáng tiếc, cô lại không thể giả vờ như không nghe thấy cái tên này.
Buổi trưa, phòng ăn, Lâm Vi nhìn Diệp Phồn Tinh hỏi, Cậu có chuyện gì buồn à?
Diệp Phồn Tinh nói: cũng không có gì.
Trên đời này có rất nhiều người đáng ghét, nếu cứ suốt ngày đi so đo, chẳng phải là bị tức chết sao.
Lâm Vi nói: Bình thường cậu như cái thùng cơm di động, hôm nay lại nhìn như không có khẩu vị.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng.
Đang lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng nói vừa nghe đã nhớ, Tôi có thể ngồi ở đây không?
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Lâm Hoan xuất hiện ở trước mắt.
Tô Lâm Hoan bưng cơm vừa lấy xong, đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh.
Trên mặt là nụ cười giả tạo đến không thể giả tạo hơn!
Hiện tại trong nhà ăn có rất nhiều người tới ăn cơm, vị trí ngồi lại rất ít, Tô Lâm Hoan dường như chỉ là muốn tìm một chỗ ngồi.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy cô ta là đang cố ý!
Đang chuẩn bị nói chuyện, đuổi người phụ nữ này đi, Hồ Tiểu Tri không biết là từ nơi nào nhô ra, vội vàng kéo ghế ra, nói với Tô Lâm Hoan: Cô Tô, mời cô ngồi ạ.
...
Từ khi Diệp Phồn Tinh kết hôn, cắt đứt quan hệ với Hồ Tiểu Tri, bọn họ không còn cùng ăn cơm một bàn, Hồ Tiểu Tri xem thường Diệp Phồn Tinh, tránh cô càng xa càng tốt.
Cô ta hôm nay ngược lại vô cùng can đảm!
Tô Lâm Hoan ngồi xuống, liền ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, Hồ Tiểu Tri cũng ở bên cạnh Lâm Vi ngồi xuống, ngồi ở đối diện Tô Lâm Hoan.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Tiểu Tri còn hướng về phía Tô Lâm Hoan cười xu nịnh, nhìn là thấy ăn không vào.
Diệp Phồn Tinh nhìn Hồ Tiểu Tri, lạnh lùng lên tiếng, Ai cho cậu ngồi ở đây?
Hồ Tiểu Tri nhỏ giọng nói: Chúng ta ở cùng một phòng, ngồi cùng bàn thì sao chứ?
Cô ta cũng không tin có Tô Lâm Hoan ở chỗ này, Diệp Phồn Tinh dám làm gì cô ta!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!