Diệp Phồn Tinh bật cười, mình làm sao lại cùng thứ người như vậy ở chung một phòng ký túc xá?
Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh, dùng giọng ôn nhu hoà giải: Tinh Tinh, cô có lời muốn nói với em.
cô ta vừa mở miệng, không khí chung quanh, thật giống như trở nên nhu hòa rất nhiều.
Rõ ràng ngày hôm trước mới bị Diệp Phồn Tinh chửi thẳng vào mặt như thế, mà ngày hôm nay lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, còn có thể mỉm cười nói chuyện với Diệp Phồn Tinh.
Tôi không có gì muốn nói với cô! Diệp Phồn Tinh thái độ lãnh đạm, nhìn thấy hai người kia, liền cơm cũng không muốn ăn nữa.
Hồ Tiểu Tri thấy cô đối với Tô Lâm Hoan như vậy, rất tức tối: Diệp Phồn Tinh, sao cậu có thể mất lịch sự với cô giáo như vậy?
Ở trong mắt Hồ Tiểu Tri, Tô Lâm Hoan chính là thần sống.
Nhà Tô Lâm Hoan điều kiện tốt, lại là giảng viên trường đại học, xinh đẹp, hoà đồng, so với Diệp Phồn Tinh vì tiền gả cho một kẻ tàn tật mà nói, quả thực là trên trời dưới đất.
Cô giáo? Diệp Phồn Tinh nhíu mày, nhìn về phía Hồ Tiểu Tri, Cô ta có dạy qua cho cậu một tiết học nào chưa? cậu lại gọi đến thân thiết như vậy.
Coi như không có, cô ấy cũng là giảng viên của trường. Hồ Tiểu Tri nói: Tôn sư trọng đạo chẳng lẽ cậu cũng không biết?
cô ta cảm thấy Diệp Phồn Tinh quả thực kỳ lạ, Tô Lâm Hoan tốt bụng là thế, Diệp Phồn Tinh còn quá đáng như vậy.
Diệp Phồn Tinh sợ không phải đầu óc có vấn đề chứ?
Tôi thật sự không hiểu, nhưng mà, tôi mời hai người qua đây sao?
Hồ Tiểu Tri nhìn Diệp Phồn Tinh lãnh đạm, đột nhiên nói: Thái độ của cậu như vậy, chẳng lẽ là ghen tỵ cô Tô ưu tú hơn cậu sao?
Tô Lâm Hoan mới vừa vào trường, đã thu một lượng lớn fan.
Ở trong mắt mọi người, cô ta chính là nữ thần, cho nên, giống như thái độ của Diệp Phồn Tinh ghét Tô Lâm Hoan, người không biết,sẽ cho là cô đang ghen tỵ Tô Lâm Hoan.
...
Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhìn Tô Lâm Hoan một cái, tại sao mình phải ghen tỵ với loại người này?
Tô Lâm Hoan mở miệng cười,nói Tinh Tinh, cô đối với em không có ác ý.
cô Tô, Diệp Phồn Tinh chính là loại người không biết điều, cô không cần tốt với cậu ta như vậy. Hồ Tiểu Tri rất tức giận, cảm thấy Diệp Phồn Tinh không đáng để Tô Lâm Hoan vị tha như vậy.
Tô Lâm Hoan thay Diệp Phồn Tinh giải thích: Tinh Tinh chẳng qua là đối với cô có chút hiểu lầm, em ấy không phải loại người như em nói đâu.
Hồ Tiểu Tri nói: Diệp Phồn Tinh, cậu nhìn xem,cô Tô đối với cậu thật tốt, bộ dáng này này của cậu, mà cô ấy còn không so đo, cậu không cảm giác mình rất quá đáng sao?
...
Lâm Vi nhìn ra được Diệp Phồn Tinh rất ghét Tô Lâm Hoan, mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn trừng Hồ Tiểu Tri một cái, Cậu bớt mồm đi có được không?
Hồ Tiểu Tri hừ một tiếng.
Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: Tinh Tinh, sau khi tan học, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, cô có mấy lời muốn nói với em.
Tôi không có hứng thú.
Dù là Tô Lâm Hoan trong mắt người khác tốt đẹp đến đâu, nhưng ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, cô ta mãi là kẻ đáng khinh đáng hận.
Hồ Tiểu Tri nhìn Tô Lâm Hoan, nói: Diệp Phồn Tinh đã lập gia đình! Chồng cô ta có tiền, cho nên, cô ta coi thường người khác lắm cô ạ.
Diệp Phồn Tinh trợn mắt nhìn Hồ Tiểu Tri, biết Hồ Tiểu Tri hiện tại muốn lôi Phó Cảnh Ngộ vào.
Tô Lâm Hoan lộ ra một nụ cười thân thiện: Cô biết. Nhà cô lúc trước khá thân thiết với Phó gia, cô là bạn lâu năm của chồng Diệp Phồn Tinh.
hoá ra là như vậy ạ! Hồ Tiểu Tri gật gù.
Không nghĩ tới bọn họ còn có tầng quan hệ này!
Chẳng qua là, lúc Diệp Phồn Tinh kết hôn, không thấy Tô LÂm Hoan ở trong hôn lễ!
Bạn bè lâu năm sao? Diệp Phồn Tinh khinh thường cười cười, Sao cô không nói hết, cô chính là vị hôn thê của chồng tôi, chỉ là khi anh ấy xảy ra chuyện, Vào lúc anh ấy đau khổ tuyệt vọng nhất cô bỏ rơi anh ấy một cách không thương tiếc, nói ra cô là loại người bội tình bạc nghĩa như thế nào?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa Trước khi đọc chương tiếp theo nhé!