Đây là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du tiếp xúc với Xuất Mã Tiên, cậu nhìn đống thiết bị nuôi dưỡng để đầy sân thì không khỏi lúng túng. Hơn nữa nhà thờ này không chỉ có đồ chơi nuôi dưỡng, mà khi xây dựng họ còn đặc biệt đi xin cấp giấy phép kinh doanh và chăn nuôi.
Đây là bái tiên hay đang mở sở thú vậy trời...
Trong vườn có không ít tiên gia để lộ ra chân thân, phần lớn tiên gia đều có khu vực riêng nên không quấy nhiễu lẫn nhau. Một đám động vật có hình dạng nhỏ xinh lăn lộn thành một nhóm, vây xung quanh món đồ chơi nuôi dưỡng mà đùa giỡn. Đột nhiên một con hồ ly lông đỏ đẩy một con hồ ly có đuôi hoa lên mặt đất.
Con hồ ly bị đẩy thì sững ra, sau đó nhảy dựng lên rồi nhào về phía đối phương. Hai con hồ ly bắt đầu giáp lá cà, mấy con hồ ly khác thấy vậy thì cũng gia nhập cuộc chiến rồi lăn thành một cục.
Mạnh Thiểu Du không ngờ mình lại được chứng kiến cảnh tượng như vậy nên hơi sững sờ, đệ tử Xuất Mã bên cạnh vội vàng tiến lại, kéo những hồ ly đang đánh nhau ra rồi nói: "Không được đánh nhau! Nếu không thì hôm nay không có hương ăn đâu!"
Lúc tiểu hồ ly bị kéo ra thì bộ lông của nó đã rối tưng bừng, xõa tung cứ như một đám mây màu đỏ vậy. Nó trừng mắt lại mà không chút yếu thế, hiển nhiên là không để lời nói của đệ tử vào mắt.
Đệ tử kia thấy vậy thì bảo: "Đánh nữa thì tối nay không có sữa uống luôn!"
Tiểu hồ ly kia nghe vậy thì mới nức nở, hức hức mấy tiếng rồi ngoan ngoãn đứng lên, ôm đùi anh đệ tử để làm nũng.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Déjà vu* của vườn bách thú quá nặng rồi.
(Déjà vu: Ảo giác rằng cảnh tượng mình nhìn thấy đã từng xuất hiện.)
Lúc đệ tử Xuất Mã kia quay về, anh ta lúng túng bảo: "Mấy đứa này cũng không phải là tiên gia, chúng đều là con cái của tiên gia cả, trẻ con vẫn còn nhỏ..."
Mạnh Thiểu Du lờ mờ gật đầu, với sự phát triển này thì đoán chừng cả Xuất Mã Tiên cũng có thể sinh sản nhân tạo luôn quá...
Cậu lại đi lòng vòng ở đó một lúc. Các tiên gia ở nhà thờ này đều là ngũ tiên chính thống, vì vậy tất cả những gì cậu nhìn thấy là cáo, chồn, và những thứ tương tự. Nhưng ngẫm lại, với một nhà thờ lớn như vậy, nếu nuôi một con gấu thì không dễ để giải thích với mọi người.
Chỉ riêng việc xin giấy phép nuôi dưỡng là đã khó rồi.
Tình trạng phân bố của động vật cũng có liên quan đến tập tính của bọn chúng, đa số hồ ly và chồn đều thích chui vào những chỗ hẹp, mà đám nhím thì lại nấp vào trong góc rồi cuộn thành hình tròn. Vì Mạnh Thiểu Du là một đạo sĩ nên mùi thuộc về con người của cậu hơi mạnh đối với các tiểu tiên gia. Vì thế, khi Mạnh Thiểu Du đi vào vườn, đám động vật nhỏ không thèm để ý đến cậu.
Khi thấy cậu, ngay cả đám nhím đang trốn trong góc cũng không chịu được mà dịch đến chỗ khác.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đệ tử Xuất Mã kia thấy vậy thì cười ha ha: "Đành chịu thôi, cậu là đạo sĩ mà!"
Nhà thờ bọn họ cũng bái tượng của đạo gia hoặc phật gia, song chúng đều phải được tách ra khỏi các tiên gia.
Mạnh Thiểu Du quệt mũi rồi thở dài một hơi, cậu còn định chạm vào mấy động vật nhỏ này mà. Không sờ được động vật, Mạnh Thiểu Du nhìn nhìn đồng hồ, đoán chừng Ivano cũng đã xong rồi nên cậu bèn chuẩn bị rời khỏi khu vườn. Bỗng dưng có một thứ trượt xuống từ trên cây, nó mềm mại ghé sát vào cổ Mạnh Thiểu Du.
Trên cổ cậu đột nhiên truyền đến một xúc cảm trơn bóng, còn có cả hơi lạnh nhẵn nhụi đang kề sát vào...
Vừa quay đầu lại, cậu đã thấy một con rắn đen nhỏ xíu đang chậm rãi trườn đến cổ mình. Cái đầu hình tam giác be bé dừng lại ở bên má Mạnh Thiểu Du, kế đó nó lại cọ cọ vào má cậu một cách vô cùng thân thiết.
Con rắn nhỏ: "Xì xì xì..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Mạnh Thiểu Du lập tức chết trân tại chỗ. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của đệ tử Xuất Mã, cậu cũng đoán được có lẽ đây là con cháu của một vị tiên gia nào đó.
Đúng nhỉ, loài rắn trong tứ đại môn sẽ cư ngụ trên cây...
Khi biết đây là một con rắn có linh khí, trong lòng Mạnh Thiểu Du chợt bình tĩnh lại, nhưng cậu cũng không cầm lòng được mà nổi da gà da vịt từ đầu đến chân. Trái lại, có vẻ con rắn nhỏ kia rất thích Mạnh Thiểu Du, nó cọ xong má trái rồi lại chuyển sang cọ má phải, trông có vẻ đáng yêu.
Đệ tử Xuất Mã kia thấy vậy thì kinh ngạc bảo: "Xem ra vị tiên gia nhí này không sợ cậu đâu!"
Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, nó không sợ tui nhưng tui sợ nó á!!
Song, khi thấy con rắn nhỏ nũng nịu với mình một cách thích thú như vậy, trong chốc lát cậu cũng chẳng biết nói gì cho phải, chỉ có thể ráng căng miệng ra thành một nụ cười mỉm. Con rắn con kia thật sự rất thích Mạnh Thiểu Du, cái đuôi be bé của nó nhẹ nhàng nhịp nhịp lên vai cậu, ra vẻ phải định cư ở đây mới được.
Mạnh Thiểu Du đành nói: "Anh phải bảo nó xuống thôi, tôi sắp phải đi rồi."
Đệ tử kia đi đến định bắt con rắn nhỏ đi, ai ngờ khi anh ta tới gần thì con rắn nhỏ chợt duỗi thẳng người ra, phun ra tiếng "xì xì" về phía anh ta.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Xem ra là mê dữ rồi.
Mạnh Thiểu Du có hơi đau đầu mà liếc nhìn đệ tử Xuất Mã kia. Còn chưa kịp để hai người nghĩ ra cách gì, cậu đã thấy trên cổ nhẹ bẫng, con rắn nhỏ đã bị tóm lấy.
Cậu nhìn lại, chợt thấy một người đàn ông mặc đồ đen với mái tóc dài và gương mặt cao ngạo. Hắn bắt lấy con rắn nhỏ rồi hừ một tiếng, nói: "Tu luyện thì không lo tu luyện, quấn quít lấy người sống làm gì?"
Con rắn nhỏ bị người đàn ông nhéo trong tay, nó nằm vắt vẻo trên cổ tay của hắn, trông đáng thương hết sức, đôi ngươi xanh biếc của nó cứ ngó Mạnh Thiểu Du lom lom.
Người đàn ông liếc nhìn Mạnh Thiểu Du rồi ôm con rắn con vào trong tay áo, hắn nói: "Trẻ con trong nhà hơi nghịch ngợm."
Hắn gật đầu với Mạnh Thiểu Du một cách mất tự nhiên. Con rắn nhỏ trong tay hắn không phục nên cứ giãy dụa, nó vẫn còn muốn rướn người về phía Mạnh Thiểu Du.
Mạnh Thiểu Du cười gượng hai tiếng, nói: "Không sao đâu..."
Người đàn ông này hẳn là hình người của một vị tiên gia nào đó trong liễu môn, thấy con rắn nhỏ kia vẫn còn nhìn Mạnh Thiểu Du với ánh mắt khát khao, hắn cũng tò mò nhìn sang.
Hắn tiến đến trước mặt Mạnh Thiểu Du rồi ngửi ngửi, sau đó thì ồ một tiếng, sắc mặt không khỏi trở nên hơi kì lạ.
Đừng nói là con rắn con, đến hắn mà còn muốn đu lên người Mạnh Thiểu Du nữa là...
Ánh mắt một lớn một nhỏ nhìn Mạnh Thiểu Du có hơi sai sai, khiến bản thân cậu cũng cảm thấy xoắn xuýt, không nhịn được mà ngửi ngửi tay áo của mình một phen.
Đ-đâu có mùi gì đâu?
Chỉ thấy vị liễu tiên kia hơi suy tư một lúc, sau đó hắn nói với Mạnh Thiểu Du: "Tiểu đạo sĩ, ta thấy cậu rất có duyên với liễu môn chúng ta, ta tặng lớp da rắn lột này cho cậu!"
Sau đó hắn lấy ra một miếng da rắn lột rồi nhét vào trong tay Mạnh Thiểu Du, khiến đệ tử Xuất Mã ở bên cạnh cũng phải kinh ngạc.
Móng tay của hồ môn, lông của hoàng môn, gai của bạch môn và da rắn lột của liễu môn đều là bảo bối cả đó!
Những thứ này đều là đồ vật trên người các tiên gia, một khi lấy chúng ra là tương đương với sự có mặt của họ...
Vị liễu gia này là một người tương đối có năng lực trong nhà thờ, vậy nên da rắn lột của hắn cũng quý giá vô cùng. Thường ngày hắn luôn bảo quản một cách cực kì dè dặt, ấy vậy mà hôm nay lại đưa cho người khác!
Mạnh Thiểu Du không biết đến sự quý báu của da rắn lột, nhưng nhìn phản ứng của đệ tử Xuất Mã bên cạnh, cậu cũng biết đây là một thứ tốt.
Mạnh Thiểu Du đang muốn từ chối thì liễu tiên kia lại bảo: "Da rắn lột này tương đương với ta, có thể kéo đến muôn vàn binh mã!"
Mạnh Thiểu Du – đang định mở miệng từ chối – chợt khựng lại một chút, sau đó thì lặng lẽ cất da rắn lột vào.
Đưa da rắn lột này cho thầy Dư làm đạo cụ phòng thân được đó...
Có điều nó hơi lớn, lúc về cậu sẽ phải chia thành mấy phần nhỏ, làm thành trang sức dùng một lần rồi ném cũng được.
Liễu tiên không biết Mạnh Thiểu Du đang nghĩ gì trong đầu, hắn thấy cậu nhận lấy da rắn lột thì tâm trạng cũng không tồi.
Mạnh Thiểu Du cứ thế mà ngơ ngác nhận được da rắn lột của liễu tiên. Lúc tiễn cậu đi, anh đệ tử Xuất Mã kia cũng không kìm lòng được mà nói: "Cậu đây làm thế nào vậy, tôi đã bái tiên lâu như vậy rồi mà chưa thấy đại tiên nào đưa phần thưởng cho tôi cả..."
Mạnh Thiểu Du có thể được xem như là một người nổi tiếng trong giới huyền học ở Nam Thành, danh xưng Tiểu Đội Trưởng của Vô Thường trên dương gian cũng được lưu truyền rộng rãi trên phố. Trong lòng đệ tử Xuất Mã kia ăn chanh điên cuồng, anh ta rưng rưng hỏi: "Có phải chỉ cần làm đạo sĩ là có thể biến thành cục cưng của cả làng không, bây giờ tôi xuất gia còn kịp không vậy? Hu hu..."
Khiến người ta hâm mộ quá chừng à!
Trong miệng đệ tử kia toàn là vị chua, anh ta chỉ muốn tiễn Mạnh Thiểu Du và Ivano ra ngoài nhanh nhanh, sợ rằng giây tiếp theo mình sẽ bật khóc thành tiếng mất.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu định bảo, cho dù có làm đạo sĩ thì cũng chưa chắc đã may mắn được như vậy đâu.
- -
Mạnh Thiểu Du vừa về đến nhà thì đã thấy Dư Giang Hòa đang ngồi đọc sách ở phòng khách, chắc là đang chờ cậu. Sau khi nghe thấy tiếng Mạnh Thiểu Du mở cửa, anh giương mắt nhìn sang rồi hỏi: "Em về rồi à? Muốn ăn trước hay tắm trước?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu liếc nhìn thầy Dư, dở khóc dở cười nói: "Thầy Dư, anh đừng có như vậy mà."
Thầy Dư dùng giọng điệu lạnh lùng trước sau như một để nói mấy lời thoại như vậy thật đúng là tương phản, không khớp với tính cách một xíu nào!
Dư Giang Hòa hỏi: "Em không thích vậy hả?"
Mạnh Thiểu Du than thở: "Nhìn anh cứ như bị ai nhập ấy ạ, muốn ném cho anh lá bùa luôn."
Dư Giang Hòa bật cười, Mạnh Thiểu Du đi đến ngồi xuống cạnh anh, cậu tán gẫu với anh về những chuyện đã xảy ra hôm nay. Khi nói đến vườn bách thú mini của nhà thờ, cả hai người đều mỉm cười.
Bình thường đều là Mạnh Thiểu Du nói và Dư Giang Hòa phụ trách việc nghe, trước đây anh đã từng kháng cự lại những thứ này, ấy vậy mà bây giờ lại chủ động đi tìm hiểu về chúng.
Chẳng qua cũng chỉ vì một người mà thôi...
Mạnh Thiểu Du dựa vào người thầy Dư, nói chuyện không ngừng. Ban đầu anh vẫn còn nghe rất nghiêm túc, thế nhưng sau đó lại rũ mắt xuống nhìn cậu, cầm lòng chẳng đặng mà cúi đầu hôn một cái nhẹ tênh lên chóp mũi của nhóc đạo trưởng.
Mạnh Thiểu Du: "..."
- -
Mạnh Thiểu Du vẫn chưa biết nên dùng da rắn lột mà liễu tiên tặng như thế nào, vậy nên trước hết cậu cứ mang theo, coi như là làm vật trấn để trừ tà.
Nhờ tác dụng của da rắn lột mà đám động vật nhỏ xung quanh đoàn phim giảm đi nhiều.
Dạo gần đây thời tiết lại đúng lúc trở nên ấm áp để vào xuân, muỗi cũng bắt đầu lui tới nhiều hơn, nhưng xung quanh ê-kíp của bọn họ lại chẳng có con muỗi nào, khiến cho đoàn làm phim cách vách phải hâm mộ không thôi.
Tần Bân chính là nam chính của đoàn phim bên cạnh, sau khi thấy Mạnh Thiểu Du ở đây thì cậu ta rất hay chạy đến tám nhảm.
Lần trước Mạnh Thiểu Du có giúp Tần Bân giải quyết nữ quỷ trong nhà, nên cậu ta cảm kích không thôi với Mạnh Thiểu Du, thế nhưng kể từ sau lần đó thì bọn họ cũng không gặp nhau nhiều.
Tần Bân nhỏ giọng nói: "Lần trước cậu bảo tôi đào chỗ kia ra, quả đúng là đào ra được một khối thi thể nữ! Tôi sợ đến mức báo cảnh sát ngay và luôn, sau đó cảnh sát còn phá được vụ án giết người xảy ra mười năm trước nữa, đại sư đúng là quá đỉnh!"
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì cũng không thấy bất ngờ, sở dĩ căn nhà mà Tần Bân mua có ma là vì nữ quỷ kia đã chết trong căn nhà đó, thi thể còn chưa lạnh, không biến thành oán quỷ mà được ư?
Tần Bân đào thi thể ra rồi báo cảnh sát để phá án, coi như là đã chấm dứt nhân quả giữa cậu ta và nữ quỷ.
Sau khi nói xong về chuyện nhà có ma, Tần Bân lại cười khà khà nói: "Tuy chuyện có ma trong nhà rất khủng bố, nhưng cũng không phải tôi không thu hoạch được gì."
Sau khi giải quyết xong chuyện thi thể của nữ quỷ, xung quanh Tần Bân không còn chuyện điên rồ gì xảy ra nữa. Đã thế cậu ta còn bắt đầu có số đào hoa, gần đây cậu ta đang hẹn hò với một người bạn gái, hai người còn đang hừng hực như lửa.
Tần Bân cũng tin tưởng Mạnh Thiểu Du nên mới kể ra, vì quan hệ của hai người vẫn đang ở trong tình trạng bí mật. Song Mạnh Thiểu Du là người đã chứng kiến hai lần hoa đào nát của Tần Bân, lúc bấy giờ khó khăn lắm mới quen được bạn gái nên cậu ta không nhịn được mà tâm sự.
Tần Bân lấy điện thoại ra rồi bật hình chụp chung của mình và bạn gái lên. Mạnh Thiểu Du nghía qua, trong ảnh chụp là trai đẹp gái xinh, đứng cùng một chỗ thấy cũng xứng đôi, cử chỉ lại vô cùng thân mật, có thể nhìn ra được đây là một đôi tình nhân vô cùng đằm thắm.
Tần Bân cười khà khà: "Sao, có phải bạn gái tôi rất được không?"
Mạnh Thiểu Du gật gật đầu, Tần Bân thấy cậu đồng ý thì nụ cười không khỏi trở nên sáng lạn hơn. Cậu ta cũng không phải là người thích khoe ân ái, thế nhưng nghĩ đến việc ngay cả đại sư mà cũng gật đầu, trong lòng cậu ta cực kì vui mừng.
Tần Bân hôn lên ảnh chụp một cái rồi lại nói với Mạnh Thiểu Du: "Đại sư à, bây giờ tôi mới biết hóa ra yêu đương là một chuyện tốt đẹp như vậy đó!"
"Đại sư, cậu đừng nghe những người trên mạng nói gì mà 'yêu đương là chịu khổ', yêu đương ổn áp lắm á!" Tần Bân cứ như nhân viên tiêu thụ của tình yêu vậy. Sau khi nhớ ra Mạnh Thiểu Du là một đạo sĩ, cậu ta lại ngượng ngùng nói: "Ngại ghê đại sư à, tôi quên mất cậu là một đạo sĩ, cậu không cần để ý đâu."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Bản đạo trưởng đã yêu đương từ lâu rồi nhá! Không chỉ không chịu khổ mà còn hạnh phúc lắm!
Thế nhưng chuyện này thì thực sự không thể nói ra được, Tần Bân cũng không nhiều lời mà lại nói tiếp: "Sẵn đây, ngày mai bạn gái tôi sẽ đến thăm, không ấy hai người gặp mặt nhé? Tôi cũng muốn để đại sư nhìn vận khí giúp cô ấy rồi đưa đạo phù nữa."
Tần Bân thực sự rất quan tâm đến bạn gái, cậu ta đã nói vậy thì đương nhiên Mạnh Thiểu Du sẽ không từ chối.
Đợi đến hôm sau, khi đoàn phim cách vách mở cửa cho thăm hỏi, Mạnh Thiểu Du nhìn thấy một người đẹp cao gầy tránh khỏi phóng viên rồi đi đến.
Cậu giương mắt nhìn thoáng qua người đẹp cao gầy này. Hệt như trong ảnh chụp, gương mặt của cô xinh đẹp đến mức động lòng người. Cô sở hữu đôi mắt khiến ta phải hồn xiêu phách lạc, chiếc cổ thon dài để lộ ra mặt dây chuyền mang phong cách cổ xưa, khí chất xinh đẹp mà không hề thấp hèn.
Ai thấy cũng phải khen Tần Bân có phúc thật.
Song, Mạnh Thiểu Du nhìn mặt dây chuyền rồi lại ngó qua người đẹp kia.
Trong mắt cậu, ngũ quan xinh đẹp kia dần dần trở nên vặn vẹo, cuối cùng thì biến thành một bộ xương khô.
Tần Bân đứng bên cạnh cô, cậu ta nhìn bộ xương khô với ánh mắt chan chứa tình cảm và sự cưng chiều sâu đậm, nói với Mạnh Thiểu Du: "Đại sư, cậu giúp bạn gái tôi nhìn thử xem cô ấy có cần chú ý gì không?"
Mạnh Thiểu Du thu lại ánh mắt, cậu chớp mắt một cái, bộ xương khô kia lại biến thành dáng vẻ của một người đẹp đang cười cười nhìn cậu.
"Không có gì..." Mạnh Thiểu Du nói, "Vận thế của bạn gái cậu rất suôn sẻ, không có chỗ nào phải chú ý cả."
Người đẹp kia cười rồi đánh yêu Tần Bân, cô nói: "Em đã nói anh suy nghĩ vớ vẩn rồi mà."
Tần Bân nghe vậy thì cũng vui mừng. Sau khi cười đùa hai câu sến súa với bạn gái, cậu ta mới đưa người ta ra khỏi đoàn phim.
Đợi cô đi rồi, Tần Bân lại đến tìm Mạnh Thiểu Du, cậu ta nói: "Bạn gái tôi ổn lắm đúng không? Hứa Ngưng cứ nói tôi không có mắt nhìn, nên lần này tôi cẩn thận lắm luôn, chắc chắn không có vấn đề gì đâu nhỉ~."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Không đâu, tôi nghĩ anh vẫn nên cẩn thận hơn xíu đi.
—
Hết chương 55.