Diệp Thiên có chút hiếu kì nhưng cũng không hỏi thêm.
“Chúng ta đi thả hoa đăng.”
Ba người cúi thả từng chiếc hoa đăng xuống dòng sông, nhìn chúng chầm chậm trôi xa. Ba người không nói gì lặng yên cho đến khi hoa đăng biến mất khỏi ảnh mắt.
“Chúng ta đi ăn chút gì đó, ta biết một tửu lầu món ăn ở đó khá ngon.”
Diệp Thiên dẫn hai người đi đến một toà tửu lầu ở gần đó, tửu lầu gồm có bốn tầng trên đó có thể nhìn trọn vẹn khắp phong sơn thành, nhưng giá cả cũng đắt cắt cổ.
Ba người đi lên tửu lầu được tiểu nhị mời lên lầu bốn, trên đây rộng rãi nhưng các bàn phần lớn đều có người ngồi. Chỉ còn ở góc một cái bàn, ba người liền đi tới.
Đang chuẩn bị ngồi thì bị một tiếng chói tai như thái giám trong cung ngăn lại.
“Bàn đó là của bổn công tử, cút ra chỗ khác.”
Vừa nói vừa tiến đến một tên quần lùa áo lượt, cùng với hai tên thần sắc hung tàn hạ nhân và một lão già.
Dáng dấp người ngoài liền biết hắn là một tên nhị thế tổ, khuôn mặt âm nhu quần áo hoa lệ dáng người thấp bé, khuôn mặt tái xanh vì tiết nguyên dương quá độ. Nhìn là biết không phải dạng tốt lành.
Đi đến bàn nhìn thấy Lý mộng Linh với Tiểu Uyên con mắt hắn đăm đăm như muốn lột sạch y phục hai người ra.
Thấy vậy Diệp Thiên liền đứng ra che chắn hai người.
“Ha ha không ngờ vùng khỉ ho cò gáy này ngoài Lý Mộng Linh ra còn có hai mỹ nữ như vậy, A Báo, A Hổ đưa hai vị tiểu thư này đến khách sạn cho ta buổi tối tâm sự.”
Vừa nói vừa chỉ tay, khuôn mặt cười dâm đãng, đáng khinh để hai tên chó săn bắt người đẹp đi.
Có vẻ như chuyện này chủ nhân và hai tên hạ nhân làm rất nhiều, lên dáng vẻ không có gì lạ lẫm mà lại rất quen thuộc.
Hai tên hạ nhân đã lao đến đám người Diệp Thiên. Lý Mộng Linh đã không thích ánh mắt, thậm chí bắt nữ hài không kiêng nể của tên thiếu gia và đám chó săn đã làm nàng động sát ý.
Hai tên chưa tới chỗ Lý Mộng Linh đã bị ánh quyền của nàng bao phủ.
“Thiên hoang quyền.”
Ầm ầm
Hai tiếng vang như sấm, ánh quyền của nàng đã đánh trúng ngực của A Báo A Hổ, “rắc rắc” tiếng xương vỡ hai bóng người bay như đạn pháo văng xuống lầu. Hai tên này chỉ Luyện cốt sơ đoạn chúng hai quyền toàn lực của Lý Mộng Linh không chết cũng mất nửa cái mạng.
Thấy hai tên chó săn bị đánh bay tên chó săn hơi bối rối những cũng không sợ hãi, nét cười vẫn trên mặt hắn.
“Ha ha mỹ nữ chẳng những xinh đẹp còn thiên phú rất cao.”
“Tại hạ Tô Lâm Xuyên,nhà ta có linh hải lão tổ, không biết tiểu thư có thể uống rượu ngắm trăng với tại hạ không.”
Tô Lâm Xuyên vừa nói vừa vuốt tóc để thể hiện phong độ, nhưng nhìn dở dở ương ương mặt chó hình người.
Đang muốn tiến gần Lý Mộng Linh thì đã có một bóng người đứng trước mặt hắn, túm lấy cổ áo của Tô Lâm Xuyên dáng cho hắn mấy bạt tai.
“Chác chác.”
Mấy tiếng vang lên mặt của Tô Lâm Xuyên sưng vù lên, răng còn rụng mấy cái máu chảy lênh láng.
“Ngươi ngươi.”
Chưa kịp nói gì lại bị Diệp Thiên cho ăn mấy bạt tai nữa.
“Dám đáng chủ ý đến thê tử của ta à, ngươi muốn chết.”
Tiện tay ném Tô Lâm Xuyên bay ra ngoài đụng trúng cái bàn.
Lão già đi cùng Tô Lâm Xuyên đi ra đỡ hắn lên tiện tay nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
“Phúc.... bá.”
Như muốn lão già trả thù cho mình nhưng lão già hoàn toàn không để ý đến Tô Lâm Xuyên mà nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Thiên như muốn nhìn ra sâu cạn của đám người này.
“Về trước rồi tính sau.”
Phúc bá bế Tô Lâm Xuyên chạy đi chỉ để lại đám người Diệp Thiên.
“Chúng ta về nhà đi.”
Diệp Thiên cười nói với Lý mộng Linh với Tiểu Uyên.
Gặp chuyện phiền phức làm Lý Mộng Linh với Tiểu uyển không còn tâm trạng ăn uống lên cũng gật đầu muốn về.
Khi đi đường về Tiểu Uyên vẫn cười khanh khách, chuyện vừa rồi cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, từ khi biết Diệp Thiên gan của nàng lớn lên không ít.
“Cô gia lúc nãy thật lợi hại.”
Tiểu Uyển cười cười khen Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng cười với nàng tiện tay búng vô chán nàng một cái.
Còn Lý Mộng Linh từ khi đi ra tâm trạng hơi khác thường trong lòng có chút vui vẻ,có lẽ lần đầu được người khác đứng ra bảo vệ nàng. Diệp Thiên hắn là phàm nhân không cẩn thận sẽ bị người đánh chết thế mà dám đứng trước nàng.
“Ta đánh Tô Lâm Xuyên như vậy có ảnh hưởng tới Lý gia hay không.”
Diệp Thiên cũng hơi băn khoăn hỏi Lý Mộng Linh.
“Sẽ không,hắn tới đây chính là muốn gây chuyện với lý gia. Coi như như người của Tô gia đến tìm lại công đạo cho hắn cũng không giám làm quá, sợ Lý gia cá chết lưới rách.”
Thấy Lý Mộng Linh trả lời vậy Diệp Thiên cũng yên tâm không ít.
Mấy người chẳng mấy phút đã về đến Lý phủ.
Vừa đến phòng đã thấy Tiểu Bạch lăn đến, à chạy đến.
“Meo méo.”
Tiếng Tiểu Bạch kêu ai oán như muốn nói “ngươi đi chơi mà bỏ quên ta.”
“Được rồi lần này xin lỗi ngươi, lần sau ta đi chơi ta dẫn ngươi theo.”
Thấy Tiểu Bạch vậy Diệp Thiên cũng vuốt ve an ủi nó.
Thấy Diệp Thiên trả lời mình Tiểu bạch cũng meo meo bảo Diệp Thiên nhớ giữ lời.
Đang vuốt mèo thì Tiểu Uyên mang chút đồ ăn đến cho Diệp Thiên.
“Cô gia ăn chút đồ ăn nhé, buổi tối chưa ăn gì nhiều, sợ cô gia đói bụng.”
Tiểu Uyên bưng đồ ăn đến để trên bàn rồi ra ôm Tiểu Bạch.
“Cảm ơn Tiểu Uyên, Tiểu Uyên đã xinh đẹp còn thấu hiểu lòng người.”
Diệp Thiên cười khen Tiểu Uyên.
“Tất nhiên.” . Truyện Ngược
Tiểu Uyên cười lém lỉnh đáp.
“Cô gia tý ăn xong rồi ngủ sớm.”
Tiểu Uyên chào Diệp Thiên rồi bế Tiểu Bạch đi.
“Uyên nhi tý ngủ ngon”.
Thấy Tiểu Bạch bị bắt cóc, Diệp Thiên cười cũng lắc đầu, mới vừa còn quấn quýt chủ như vậy mà khi Tiểu Uyên tới liền quên chủ, thật là nuôi bạch nhãn lang.
Khi đến Lý phủ Tiểu Bạch thường xuyên chơi đùa với Tiểu Uyên, thậm chí cả Lý Mộng Linh cũng rất thích Tiểu Bạch, chỉ tiếc là Lý Mộng Linh cuồng tu lên ít có thời gian vuốt mèo.
“Đêm nay khá là bận rộn đây.”
Diệp Thiên vừa ăn vừa nói một mình.
Bên kia khách sạn Tô Tử Lâm do uống đan dược mặt đã bớt sưng nhưng hàm răng mất mấy cái, nói chuyện thỉnh thoảng còn phun nước bọt ra.
Tô Tử Lâm có chút điên cuồng chửi bới chất vấn Phúc bá, ngay cả cha mẹ hắn cũng chưa bao giờ đánh hắn như vậy.
“Phúc bá tại sao trên tửu lầu không nghiền xương lột da tên chó chết kia.”
Phúc bá cũng cười khổ trả lời.
“Không phải ta không muốn ra tay mà là không thể ra tay, trên tửu lầu có một tên cao thủ nhìn chằm chằm ta, ta mà động tay sợ chết không toàn thây.”
Thấy Phúc bá nói vậy Tô Lâm Xuyên cũng có chút sợ hãi vãi mồ hôi, phúc bá đã là luyện huyết cao đoạn, trừ phong thành mấy lão bất tử ra phúc bá là cao cấp nhất. Thế mà bị áp lực không giám động đậy sợ luyện tạng không làm được như vậy, làm được ít nhất cũng như lão tổ nhà hắn linh hải cảnh.
“Khi nào phong sơn thành có cao thủ như vậy.”
Tô Lâm Xuyên sợ hãi nói thầm, cơ mà nghĩ lại chắc tên cao thủ thần bí kia chán ghét hành vi của hắn lên cho hắn một bài học mà thôi. Chứ không muốn giết hắn, nếu giết hắn sợ lão tổ ra mặt cũng chẳng lên trò trống gì.
Nghĩ vậy Tô Lâm Xuyên cũng bớt sợ hãi, đoán trừng cao thủ thần bí đó cũng không liên quan gì đến đám Diệp Thiên. Nếu không sợ hắn không còn ngồi đây để mà suy nghĩ linh tinh.
Nghĩ đến Diệp Thiên Tô Lâm Xuyên sát ý trùng thiên.
“Phúc bá cho người điều tra xem tên kia với hai con tiện nhân kia ở đâu, ta muốn lột da róc xương hắn. Còn trước mặt hắn chơi chết hai con tiện nhân kia.”
Phúc bá cũng đã động sát ý với Diệp Thiên lên cũng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi không có cơ hội.”
Lúc này một âm thanh mà Tô Lâm Xuyên dù mấy năm sau sợ cũng không quên được đó là Diệp Thiên.
Thấy Diệp Thiên Tô Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng cười to:
“Ha ha ta đang muốn tìm ngươi mà ngươi lại dẫn xác đến, tý ta bắt ngươi lại vặn đứt tứ chi của người rồi tìm đến vợ ngươi, ha ha nhìn vợ ngươi bị người khác chơi mà bất lực dãy chết thật kích thích làm sao.”
Nghe vậy Diệp Thiên sát ý dâng trào, tên này phải chết.
Tô Lâm Xuyên đang cười điên cuồng mà không để ý đến phúc bá đang chết lặng bất lực không làm gì được.
“Phúc bá bắt người lại, ta muốn hắn hối hận khi được sinh ra.”
Mấy giây sau thấy Phúc bá không hành động Tô Lâm Xuyên bất mãn quay mặt sang thì thấy Phúc bá như bị định thân thuật chết lặng đứng im.
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì thấy Diệp Thiên đi đến gần, còn nghe tiếng hắn nói.
“Chủ ác tớ ác, loại người này tốt nhất không lên tồn tại.”
Phúc bá sợ hãi dãy giụa nhưng không được gì chỉ thấy cơ thể mình tan biến từ từ.
“Xin....”
Câu nói chưa hết Phúc bá đã biến mất như không còn tồn tại trên thế gian.
Thấy Phúc bá như vậy Tô Lâm Xuyên sợ hãi tột độ quỳ xuống.
“Đại nhân tha thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù, lão tổ nhà ta là linh hải cảnh xin đại nhân nhìn lão tổ mặt mũi mà cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân sẽ vạn lần đền đáp.”
Vừa nói vừa khóc vừa mếu vái lạy đập đầu xuống sàn nhà.
“Ngươi chết, cha mẹ, lão tổ họ tô cũng theo đoàn tụ với ngươi,lên ngươi an tâm đi trước.”
Cơ thể Tô Lâm Xuyên cũng hoá thành tro bụi biến mất.
“Phải đi kinh thành một chuyến, tiện mua cho tiểu Uyên với Lý Mộng Linh chút đặc sản.”
Diệp Thiên nói xong liền biến mất, gian phòng trống không chỉ còn lại đống tro bụi. Không ai biết Tô Lâm Xuyên, phúc bá và hai tên cho săn biến mất khỏi thế gian.