Sáng sớm Tiểu Uyên đã đến gõ cửa đưa đồ ăn cho Diệp Thiên.
Thấy Tiểu Uyên mắt hơi sưng có chút thâm quầng Diệp Thiên liền trêu nàng.
“Qua đi lễ hoa đăng về vui quá ngủ không được hay sao mà mắt như gấu trúc thế kia.”
“Đúng rồi, còn phải cảm tạ cô gia lâu lắm Tiểu Uyên mới được đi chơi vui vẻ thế.”
Mặt gấu trúc nhưng vẫn không che giấu được sự vui vẻ trên mặt nàng.
Diệp Thiên cười cười nói nàng:
“Ha ha tý xong việc ngủ bù một chút đi, chứ khuôn mặt gấu trúc này mất đi hình tượng Tiểu Uyên đáng yêu trong lòng ta mất.”
“Cảm tạ cô gia, ta sẽ.”
Thấy Diệp Thiên quan tâm mình Tiểu Uyên cũng khá là vui vẻ, ngoài Lý Mộng Linh với Lý Phá Thiên ra Lý gia phần lớn đều không có mấy người quan tâm đến nàng.
Nàng nghĩ chút phải đi ngủ bù mới được, nàng công việc không nhiều, chỉ phục thị cho Lý Mộng Linh mà thôi, giờ có thêm Diệp Thiên nữa.
Diệp Thiên từ trong phòng lấy ra mấy loại bánh trái đưa cho Tiểu Uyên nói.
“Đây là bánh đậu xanh, đậu đỏ, bánh hoa quế ta được một người bạn từ kinh thành gửi tặng, ăn khá ngon. Tiểu Uyển lấy một phần còn hai phần đưa cho Lý Mộng Linh với Lý Phá Thiên.”
Thấy có quà lại là đồ ăn vặt Tiểu Uyên khanh khách cười.
“Cảm tạ cô gia, yêu chết cô gia mất.”
Thấy tiểu Uyên đang thức tỉnh nhân cách tiểu ma nữ Diệp Thiên cũng hơi buồn cười.
“Được rồi đi làm việc của mình đi.”
Tiểu Uyên chào Diệp Thiên rồi nhanh chóng mang quà mà Diệp Thiên tặng qua cho Lý Mộng Linh với Lý Phá Thiên.
Diệp Thiên ăn xong rồi đi đến chỗ Lý Mộng Linh tu luyện, Lý Mộng Linh tính cách không thích ồn ào lên nàng tu luyện ở một gian tiểu võ viện.
Hôm nay nàng mặc một bộ võ phục màu xanh nhẹ trên đầu cài cây trâm ngọc, võ phục gọn gàng cộng thêm nét xinh đẹp khí chất làm nàng toát lên vẻ anh khí ngời ngời.
Bên cạnh nàng Tiểu Bạch đang nằm phơi nắng, con hàng này biết ôm chân ghê gớm, hoàn toàn quên mất vị chủ nhân của mình.
“Chào buổi sáng nương tử.”
Diệp Thiên tươi cười chào hỏi Lý Mộng Linh.
Thấy Diệp Thiên chào mình Lý Mộng Linh cũng gật đầu đáp lại.
“Bánh của ngươi tặng rất ngon.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Diệp Thiên cười đáp.
Lý Mộng Linh từng quyền từng quyên tập luyện, không khí vang lên tiếp lốp bốp nóng rực,cộng thêm dáng vẻ chuyên tâm chăm chú của nàng nhìn rất đẹp mắt, Diệp Thiên nhìn nàng như si như say.
“Ầm ầm xào xạc.”
Bỗng vang thêm xào xạc của sóng biển, không khí xuất hiện từng đường văn huyết sắc, kết hợp thành một lớp trong suốt tấm chắn che khuất từng góc chết trên cơ thể nàng. Nàng đột phá luyện huyết, vẻ anh khí của nàng kết hợp với tấm chắn màu huyết làm nàng như một vị chiến thần giết lên cửu trọng thiên.
Diệp Thiên si mê nhìn cộng thêm lẩm bẩm:
“Chúc mừng nương tử đột phá khí huyết cảnh, hoàng kim đùi ta ôm ngày càng to càng thô.”
“Đùi ai vừa to vừa thô.”
Lí Mộng Linh nghiêm túc nhìn Diệp Thiên, giống như câu trả lời của hắn không vừa ý nàng sẽ cho hắn trải nghiệm cuộc sống cơm có người cho ăn nước có kẻ rót giường bệnh chào đón.
“Đùi ai to thô ta không biết, ta chỉ biết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đang đứng trước mặt ta mà thôi.
Lý Mộng Linh cười như không cười nhìn chằm chằm làm Diệp Thiên có chút bối rối liền khoác tay nói:
“Để chúc mừng nương tử đột phá cảnh giới tý ta xuống bếp nấu vài món ăn chúc mừng nương tử.”
Diệp Thiên nói xong liền chạy mất tăm.
Chỉ còn lại Lý Mộng đứng một mình ở võ đường với nét mặt tươi cười tiếu dung, câu nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Diệp Thiên làm nàng khá vui vẻ.
Diệp Thiên chạy xuống phòng bếp, nay là lần đầu nấu cơm cho Lý Mộng Linh lên Diệp Thiên cần chuẩn bị một chút kỹ lưỡng một chút.
Đành phải nhờ nha hoàn chuẩn bị ít nguyên liệu, các nàng đều nhanh chóng chuẩn bị cho hắn.
Tuy Diệp Thiên là cô gia họ Lý nhưng có tiếng không có miếng lại là phàm nhân, nhưng dáng vẻ anh tuấn của Diệp Thiên cộng với đối xử nhẹ nhàng tử tế, thi thoảng chọc cười của hắn với mọi người, lên các nha hoàn cực kỳ ưa thích vị cô gia này.
Với tay nghề lâu năm quen đường cũ của Diệp Thiên lên chuẩn bị vài món ăn là cực kỳ đơn giản.
Chẳng mấy phút từng món ăn được Diệp Thiên hoàn thành được đưa ra đình viện gần bờ hồ, nơi Lý mộng Linh hay nghỉ ngơi ăn trưa ở đó.
Được nha hoàn mời ra Lý Mộng Linh có chút Hiếu kỳ không biết tay nghề của Diệp Thiên như thế nào. Tuy Lý phá Thiên hay thổi phồng tay nghề của hắn nhưng Lý Mộng Linh chưa tin cho lắm.
Đi đến đình viện đã thấy Lý Phá Thiên với Tiểu Uyên, tiểu Bạch đang ngồi chờ sẵn ở đấy.
“Tại sao các ngươi ở đây.”
Lý Phá Thiên với Tiểu Uyên cười hì hì đáp:
“Anh rể nấu cơm làm sao lại không có mặt ta được.”
“Cô gia nấu cơm lên Tiểu Uyên cũng muốn ăn xem tài nấu nướng của cô gia như thế nào.”
“Meo meo.”
Tiểu Uyên Lý Mộng Linh khi ăn uống hai người đều ăn chung.
Chẳng mấy phút Diệp Thiên bưng món cuối cùng đến, trên bàn có thịt kho tàu, cá chép hấp sả ớt, hoành thánh chiên ăn kèm với bánh bao nhân thịt, cùng với ít hoa quả tráng miệng.
“Mọi người nếm thử tay nghề nấu nướng của ta xem như thế nào.”
Lý Mộng Linh gắp một miếng thịt kho tàu màu cánh gián hơi trong suốt, khi đưa lên miệng miếng thịt như tan chảy trong miệng nàng, ăn ngon nhưng không ngán không béo.
Cá chép hấp xả thì ngọt thịt, không tanh không xương còn thơm nhẹ cay cay của tiêu xả ớt.
Lý Mộng Linh hơi bất ngờ tài nấu nướng của Diệp Thiên, lên nhìn kỹ Diệp Thiên.
“Mặt ta có nhọ hay sao.”
Bị Lí mộng Linh nhìn kỹ Diệp Thiên sờ sờ khuôn mặt.
“Từ nay lúc rảnh rỗi nấu cơm cho ta ăn.”
Với câu nói không cho phép sự từ chối của Lí Mộng Linh Diệp Thiên đành tươi cười trả lời.
“Được rồi thỉnh thoảng nấu cho ngươi ăn, không chê là tốt rồi.
Thức ăn nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của mọi người.
“Cô gia nấu cơm ngon quá, bị cô gia nuôi chắc sớm thành Tiểu bạch mất thôi.”
Tiểu Uyên sờ sờ bụng cười cười oán trách.