Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 88: Chương 88: Hoàng Tiên Vân




Tên thuộc hạ ôm đầu uỷ khuất nhưng cũng không quên vỗ mông ngựa: “Nhất Tý đại ca quả là sáng suốt, xuýt nữa thì chúng ta phạm sai lầm.”

“Được rồi bớt vỗ mông đi, chúng ta chờ Tiên Vân đại nhân chỉ thị.” Nhất Tý trong lòng đắc ý, mặt ngoài vẫn tỏ ra nghiêm túc như thường.

Trong khách sạn khi nghe xong Lam Tiếu Tiếu kể xong chuyện, Diệp Thiên bắt tay vào chữa trị phục hồi cảnh giới cho Lam Tiếu Tiếu.

“Để ta phục hồi lại cảnh giới cho ngươi.” Diệp Thiên mỉm cười nói với Lam Tiếu Tiếu.

Lam Tiếu Tiếu không tin Diệp Thiên có thể phục hồi cho hắn như trước kia, Linh mạch bên trong thân thể hắn toàn bộ bị đánh nát. Muốn trở lại như trước kia chỉ có thể tu luyện lại từ đầu. Tuy vậy hắn vẫn để cho Diệp Thiên xem xét thân thể mình.

Diệp Thiên cười cười, tiện tay cởi bỏ phong ấn trên Nguyên Thần, Thân Thể cho Lam Tiếu Tiếu. Với cấp độ Thiên Tượng thân thể gân tay gân chân Lam Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi lại. Do Linh mạch hoàn toàn bị đánh nát nên hắn không có một chút pháp lực nào cả, chỉ có một thân thể mạnh mẽ mà thôi.

Diệp Thiên dùng sinh mệnh pháp tắc chữa trị cho Lam Tiếu Tiếu. Đối với Sinh Mệnh pháp tắc đừng nói là phục hồi cảnh giới, cho dù người đó bị đánh chỉ còn một giọt huyết đều có thể chữa trị như ban đầu.

“Đây là…” Lam Tiếu Tiếu bị một vòng sáng dịu êm phủ kín, từng tế bào reo vang, cảm nhận bên trong thân thể Linh Mạch, Linh hải, Linh Đài,… từng thứ một bắt đầu hồi phục lại một cách thần kỳ. Chỉ một hơi thời gian hắn đã phục hồi lại Thiên Tượng cảnh giới.

Cảm nhận được thực lực đã trở về, thậm chí còn tốt hơn cả trước đó, Lam Tiếu Tiếu cúi đầu trước Diệp Thiên: “Cảm tạ tiền bối giúp đỡ.”

“Tiện Tay thôi.” Diệp Thiên lắc đầu không quá để tâm.

Bên trên phượng Hoàng Nhất tộc sinh sống trên tán Ngô Đồng cổ thụ, mỗi chiếc lá cây rộng đến vài dặm kiên cố bất hủ, được phượng hoàng nhất tộc kết hợp với nhau, dùng thần thông cải tạo thành từng thành từng khu kiến trúc biệt lập. Mỗi tán cây một một kiến trúc, không chỗ nào giống chỗ nào, và chúng nó có công dụng riêng biệt. Tán cây lớn nhất được Phượng tộc xây dựng trên đó một thành trì to lớn đẹp đẽ, tràn ngập sự huyền bí mộng ảo, tựa tiên cảnh không thuộc về thế gian. Mây mù vây quanh, ánh mặt trời lấp nó, các vì sao lung linh đủ mọi sắc màu tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới chúng, những thứ đó càng tôn lên vẻ mỹ lệ cho toà thành.

Toàn bộ thân Ngô Đồng cổ thụ được bao phủ một lớp kết giới trong suốt, mỗi tán cây có một kết giới riêng, chỉ có thành viên trong phượng tộc mới không bị kết giới trận pháp ảnh hưởng, nên có thể đi lại tự do. Còn một số chỗ cất giữ tài nguyên, cấm địa, hoặc nơi lão tổ bế quan đều có phượng tộc canh giữ, các thành viên trong phượng tộc muốn vào đó cần được tộc trưởng cho phép.

Bên trong thành trì Phượng tộc, một cung điện Hoàng Tiên Vân đang ở đó, hắn nhận được truyền âm của Nhất Tý sắc mặt cười cười nhìn về phía cấm địa thầm nói “Tiện Nhân, để xem ta bắt được chồng con ngươi, ngươi còn kiêu ngạo như hiện tại không, hay là quỳ xuống liếm chân ta. Ta đã tha cho bọn họ một lần, mà bọn họ không trân quý nó lại tự mình đưa tới cửa, đã vậy thì đừng trách ta.” Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Tiên Vân không làm người khác thấy sự thân thiện, mà nhiều hơn nét nham hiểm xảo trá.

Sau đó hắn tự mình tiến đến viếng thăm cha hắn, tộc trưởng Phượng Hoàng Nhất tộc Hoàng Tiên Chân.

Vừa vào đến thư phòng Hoàng Tiên Vân đã cất lời nói: “Cha, tạp chủng của tiện nhân Hoàng Như Yên mới xuất hiện tại Ngô Đồng Cổ Thành, ta muốn sai người đi bắt bọn chúng.”

Bên kia người đang ngồi trong thư phòng tuổi trung niên tầm 35-40 tuổi, uy nghiêm bá đạo, khí thế như sơn hà.

“Được rồi ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng không được giết bọn chúng. Cha mẹ Hoàng Như Yên mới mất tích mấy trăm năm, trong tộc vẫn còn rất nhiều lão bất tử duy trì cho nàng. Đừng để mấy lão bất tử đó nắm được nhược điểm rồi cắn ngược lại chúng ta.” Hoàng Tiên Chân chậm rãi nói ra.

Hoàng Tiên Vân gật đầu trả lời: “Vâng thưa cha ta biết, mấy lão bất tử kia nhảy nhót không được bao lâu thời gian nữa, đợi Lão tổ đột phá Thánh chủ cảnh trong tộc còn ai giám không nghe lời lão nhân gia.”

Trong Phượng Hoàng nhất tộc có mấy vị Thánh Chủ cường giả, bọn họ phần lớn đều bế quan hoặc tiêu dao dạo chơi giữa nhân gian, không muốn quản lý việc vặt trong tộc. Trừ khi Phượng Hoàng nhất tộc gặp nguy hiểm bọn họ mới xuất hiện. Hiện tại hai vị trưởng lão Thánh Tôn thượng Vị quản lý Phượng Hoàng Nhất tộc.

Mà hai vị này chia làm hai phe phái, đại trưởng lão cùng huyết thống với Hoàng Tiêu Diêu, cha Hoàng Như Yên. Còn Nhị trưởng lão cùng huyết thống Hoàng Tiên Chân.

Hai vị trưởng lão đều muốn thân thuộc mình làm tộc trưởng, đấu tranh dai dẳng cuối cùng Hoàng Tiêu Diêu thắng lợi tiến lên làm tộc trưởng Phượng Hoàng Nhất tộc. Mấy trăm năm trước Phu phụ tộc trưởng Hoàng Tiêu Diêu mất tích không rõ nguyên nhân. Trên ngọc bài bọn họ còn sống, phượng tộc có phái ra nhiều tộc nhân tìm kiếm nhưng vô pháp tìm được, sau cùng họ bỏ cuộc, và phượng Hoàng Nhất tộc không thể không có tộc trưởng, Hoàng Tiên Chân thay Hoàng Tiêu Diêu nhận chức vị tộc trưởng cho đến hiện tại.

Năm đó Hoàng Như Yên bỏ trốn ra ngoài vì muốn tìm kiếm tung tích cha mẹ nàng, sau đó gặp phải Lam Tiếu Tiếu.

Hoàng Tiêu Vân cúi chào cha hắn, sao đó kêu thêm vài tên Thánh Nhân cảnh ngự không phi hành hạ xuống phía Ngô Đồng Cổ Thành.

Rất nhanh bọn hắn đi tới chỗ Nhất Tý.

Nhất Tý thấy Hoàng Tiên Vân lập tức tươi cười chào đón.

“Tiên Vân đại nhân đâu cần ngài phải đích thân tới đây, chỉ cần truyền âm cho hạ nhân là được, hạ nhân liền lập tức bắt giữ bọn chúng.”

“Không cần nhiều lời bọn chúng ở đâu?.”Hoàng Tiên Vân lớn giọng quát mắng, hắn cực kỳ chán ghét các cấp thấp chủng tộc, chỉ có Thần Thú tộc hoặc Đế cấp thế lực mới hiện diện trong mắt hắn. Còn những cấp thấp chủng tộc, ở gần với bọn chúng không khác nào ở trong một đống rác hôi tanh bẩn thỉu.

Nhất Tý biết Tiên Vân chán ghét tộc loài bọn hắn nhưng không thể làm gì khác, tộc loài bọn hắn phụ thuộc vào Phượng Hoàng Nhất tộc.

“Thưa Tiên Vân đại nhân bọn họ ở trong Thanh Vân khách sạn.” Vừa nói Nhất Tý vừa chỉ hướng một khách sạn gần đó.

“Đi thôi.” Hoàng Tiên Vân phất tay rồi đi thẳng vào hướng Thanh Vân khách sạn. Đám người phía sau lũ lượt đi theo.

Tìm được tiểu viện chỗ Diệp Thiên đang ở bên trong Hoàng Tiên Vân đạp của xông vào.

Diệp Thiên thấy bọn hắn không có chút giật mình nào cả, khi Hoàng Tiên Vân ở gần đó Diệp Thiên nhận biết.

Lâm Tiếu Tiếu nhìn thấy Hoàng Tiên Vân trên mặt hiên lên nét căm phẫn, rồi dùng thân mình che chắn cho Như Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.