Tấp lập người ra kẻ vào Ngô Đồng Cổ Thành, Đông vực thiên đường cho các thú tộc, nhân loại ở đây chiếm số lượng rất ít. Trên đường thường thấy nhất đó là hung thú hoá hình, bên ngoài họ giống với nhân loại nhưng vẫn mang trên mình sắc thái riêng. Mỗi loại thú tộc khi hoá hình thường để lại một nét riêng biệt trên thân thể bọn họ, tai, đuôi, sừng, vảy,… chỗ nào cũng thấy.
Có tộc loại hoá hình hoàn toàn thì vẫn có thể nhận ra được. Hoang ngưu nhất tộc khuôn mặt thật thà, cơ bắp cuồn cuộn tựa một hung thú mang trong mình hình hài nhân loại, xà tộc xinh đẹp kiều diễm cùng nét âm nhu nổi bật. Mỗi giống loài đều có hình thù riêng biệt.
Hung thú đã hoá hình con của họ khi sinh ra đều có hình dáng nhân loại, có thể chuyển đổi qua lại giữa hai hình thái nhân loại và hung thú. Đứa nhỏ mới ra đời đã có rất nhiều ưu đãi, không cần phải đi qua thiên kiếp để hoá hình, trí tuệ không kém gì nhân loại, thực lực ban đầu đã linh hải cảnh. Thế gian rất công bằng không một chủng tộc nào hoàn mỹ cả, hung thú hoá hình muốn thai ngén đời sau cần trăm năm, ngàn năm mới hạ sinh thành công. Đã vậy nếu mẫu thân đứa bé cảnh giới quá thấp khi hậu bối ra đời rất dễ xảy ra di chứng, nhẹ thì hao tổn thân thể cần thời gian để phục hồi, nặng thì hạ một vài cấp hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Như Anh khi ra đời cũng cần mẹ nàng thai ngén mấy trăm năm, nàng bị ảnh hưởng bởi cha nàng nhân loại nên khi sinh ra chỉ là phàm nhân. Cơ mà nàng lại mang ưu điểm của cả hai giống loài, tư chất đỉnh cấp, tuổi thọ không kém gì phượng hoàng nhất tộc, tự do biến đổi hai hình thái.
Diệp Thiên bốn người tiến vào Ngô Đồng Cổ thành, cảm giác như mình lạc vào một thế giới khác, phong cách, kiến trúc, tập tục hoàn toàn xa lạ. Thỉnh thoảng có bóng hung thú cao vài trăm mét sừng sững đi dưới đất hoặc bay trên không, đây là nguyên nhân tại sao kiến trúc của Ngô Đồng Cổ thành to lớn rộng rãi đến như vậy.
Ba người Mộng Linh lần đầu tiếp xúc với nhiều hung thú như vậy, trên mặt họ nồng đậm sự hứng thú, mới lạ.
Thành trì do Phượng Hoàng Nhất tộc quản lý không có quá nhiều quy định như các thành trì nhân loại. Tự do bay lượn, có thể tuỳ thích hoá hình. Chỉ cần không vi phạm quy định thì phượng hoàng nhât tộc không thèm quản. Tuy vậy cái gì cũng có giới hạn của nó, một số Thánh Thú thân thể to như quả núi nếu dùng hình thái đó tiến vào thành trì sẽ mang lại hư hại cho kiến trúc. Bọn họ phải tự điều chỉnh thân thể sao cho phù hợp với kiến trúc tại cổ thành, nếu không bọn họ trực tiếp đắc tội với Phượng Hoàng Nhất tộc. Tại Huyền Thiên đại lục không có mấy thế lực dám ngang nhiên chống đối với Phượng Hoàng nhất tộc cả.
Mấy người Diệp Thiên không có hứng thú vui chơi tìm hiểu Ngô Đồng cổ Thành, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến chỗ cha Như Anh Lam Tiếu Tiếu.
Bốn người Diệp Thiên dừng lại tại một góc đường, nơi đó có một nhân loại đang nằm trên mặt đất. Y phục rách rưới bẩn thỉu, mặt mày nhem nhuốc không nhìn rõ bộ dáng, râu tóc lồm xồm.
Người này nhìn thấy Như Anh ánh mặt không thể tin được, và sau đó ý đồ muốn trốn tránh nàng, dùng tay che mặt mình rồi cuộn tròn thân mình trốn tránh ánh mắt mấy người Diệp Thiên.
Như Anh nhận ra người này, cha nàng Lam Tiếu Tiếu, nàng không thể tin được sự thật. Mấy tháng trước cha nàng còn diện mạo anh tuấn, dáng người cao ngất che mưa che nắng cho nàng.
Như Anh chạy đến ôm lấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất, mắt nàng đã ướt lệ.
“Cha, cha, tại sao lại như vậy. Ai làm cha ra nông lỗi này.” Như Anh nàng khóc lóc rồi lấy một cái khăn lụa lau mặt cho cha nàng.
Lam Tiếu Tiếu lúc này mới định thần lại, ánh mắt bị nước mắt che mờ dùng giọng nói cà lăm mà ông chặt nàng.
“Như Anh Con.. Con sao lại tới đây.. con không phải ở bên Viễn Sơn thúc thúc hay sao. Nhanh nhanh.. chạy ra khỏi Thành trì này. Nếu không những tên kia sẽ bắt con.” Làm Tiếu Tiếu đẩy nàng ra muốn nàng chạy thật nhanh.
“Không, không dù chết con sẽ chết bên cha.” Như Anh càng nói càng ôm chặt Lam Tiếu Tiếu, sợ nàng buông tay cha nàng sẽ mãi mãi biến mất.
“Được rồi, hiện tại có việc khác cần làm hơn là khóc lóc.” Diệp Thiên tách hai người ra, đưa Như Anh tới chỗ Mộng Linh, còn mình thì nhấc Lam Tiếu Tiếu đi vào một khách sạn gần đó.
Lam Tiếu Tiếu muốn dãy dụa nhưng Diệp Thiên không cho hắn cơ hội đó.
Tiến vào khách sạn Diệp Thiên thuê một tiểu viện có mấy phòng ngủ. Dẫn đám người đi vào.
Diệp Thiên dùng Linh thuỷ tẩy rửa cho Lam Tiếu Tiếu.
“Ngươi, ngươi, cầu xin ngươi mang Như Anh đi, nếu không Phượng Hoàng nhất tộc sẽ bắt nàng.” Lam Tiếu Tiếu cầu xin Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc đầu mà nói: “Không cần, không một ai có thể bắt Như Anh trước mặt ta.” Nói xong Diệp Thiên lấy ra một bộ y phục mới thay cho Lam Tiếu Tiếu. Từ lúc đến chỗ Lam Tiếu Tiếu Diệp Thiên nhận ra có người giám sát bọn hắn, tôm tép nhãi nhép một bàn tay Diệp Thiên có thể chụp chết một đám, Hắn không quá để tâm đến.
Làm xong rồi mang Lam Tiếu Tiếu tới chỗ Như Anh mấy người. Như Anh đã bình tĩnh hơn,tiến tới tới bên cạnh cha nàng mà hỏi:
“Cha rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?.”
Lam Tiếu Tiếu lúc này đã bất lực với tình cảnh hiện tại, thở dài một cái rồi kể ra toàn bộ sự việc.
“Như Anh, sau khi đưa con gửi gắm cho Viễn Sơn thúc, cha dùng Truyền tống trận quay lại Đông vực tìm cách cứu mẹ con. Không ngờ vẫn đánh giá thấp Phượng Hoàng nhất tộc. Bọn họ đã động tay động chân trên thân thể cha, chỉ cần tiến vào Đông Vực bọn họ liền nhận biết.
Khi cha trở lại Đông vực ngay lập tức có mấy tên Thánh cảnh phượng tộc tiến tới bắt giữ.
Bọn họ phá huỷ linh mạch, phong ấn nguyên thần, phong ấn lực lượng thân thể, để cha không khác gì phàm nhân. Sau đó cắt hết gân tay gân chân rồi vứt cha ở đây. Lúc nào cũng có người giám sát, nếu có người đến giúp đỡ cha lập tức xua đuổi hoặc đe doạ. Muốn để cha con trở thành kẻ ăn mày lây lất sống qua ngày. May mắn tuy bị phá huỷ tất cả linh mạch, phong ấn lực lượng, nguyên thần nhưng cơ thể cha vẫn thuộc cấp Thiên Tượng cảnh, không đến mức chết đói.”
Nghe xong việc Lam Tiếu Tiếu đã trải qua, Như Anh không cầm được nước mắt mà khóc như mưa, bàn tay nắm chặt vì sự tức giận: “Sao có thể, bọn họ sao có thể làm những việc như vậy với cha.”
“Mẹ con dùng cái chết uy hiếp bọn họ, còn bắt bọn họ lập lời thề không được giết cha con chúng ta. Nếu không hiện tại chúng ta đã chết. Không giết, không có nghĩa bọn họ sẽ cho chúng ta sống tốt.” Lam Tiếu Tiếu trên mặt khổ sở trả lời. Hắn không có nói cho Như Anh biết sự thật, phượng tộc tuy không thích cha con họ, cũng không đến mức đối xử với họ như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là Đế Tử phượng tộc Hoàng Tiên Vân, kẻ yêu thích Hoàng Như Yên. Tên kia trong phượng tộc quyền lực rất lớn, không cam lòng Hoàng Như Yên nàng không chọn mình mà lại chọn một tên nhân tộc. Ghen ghét ganh tị, tên kia muốn dằn vặt Lam Tiếu Tiếu, Hoàng Như Yên hai người sống không bằng chết.
Khi mấy người Diệp Thiên tiến vào khách sạn, những tên giám sát Lam Tiếu Tiếu đã truyền tin mật báo cho Hoàng Tiên Vân.
Kẻ đứng đầu trong nhóm giám sát thuộc thử tộc, mặt mày hèn mọn gian xảo, mắt hí răng to. Không cần nói ra, người khác đều nhận biết hắn thuộc Thử tộc, trên mặt hắn chỉ thiếu mỗi chữ “ta là chuột tinh” thôi.
Tên cấp dưới càm ràm với chuột tinh: “Nhất Tý đại ca, tại sao chúng ta không đi đánh đuổi mấy người đang giúp đỡ Lam Tiếu Tiếu, Tiên Vân đại nhân đã có lệnh nếu có người muốn giúp đỡ tên kia lập tức đánh đuổi đi. Đã vậy đại ca còn truyền âm cho Tiên Vân đại nhân, đâu cần thiết việc bé xé ra to như vậy.”
Nhất Tý chuột tinh lập tức đập cho tên thuộc hạ một cái đau điếng người: “Ngu ngốc, ngươi ăn phân mà lớn lên à, chúng ta cần đánh đuổi chỉ là những người xa lạ, ngươi không thấy tiểu nha đầu kia khóc lóc với Lam Tiếu Tiếu sao. Ta đoán tiểu nha đầu có huyết thống với tên kia, việc này cần phải báo cho Tiên Vân đại nhân.”