“Tan vỡ.” Diệp Thiên nói ra.
Thấy cự chưởng sắp đánh tới mình Diệp Thiên hắn chỉ nói một câu mà thôi, cự chưởng hoàn toàn vỡ nát thành mảnh vụn rồi tan biến trong hư không.
Tuyệt Viên Thánh nhân điên cuồng mà hô: “Sao có thể, đã vậy xem làm sao ngươi chống đỡ chiêu này.” Trên mặt của Tuyệt Viên Thánh nhân bắt đầu có nét sợ hãi với Diệp Thiên nhưng tới bước này rồi chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Vừa nói trên tay hắn bắt đầu xuất hiện một cây thương màu đen, đây là linh khí đi theo hắn chinh chiến cả đời.
“Hắc Vân có lẽ lần này là lần cuối cùng chúng ta chiến đấu với nhau.” Vừa nói Tuyệt Viên Thánh nhân vừa vuốt ve cây thương, cây thương cũng rung lên tạo thành tiếng leng keng. Ý như nói muốn sánh vai cùng Tuyệt Viên Thánh nhân cho dù phải tan nát thân mình.
Bên kia Diệp Thiên cũng không có động tác gì mà bình thản nhìn về phía Tuyệt Viên. Để xem lão quỷ này còn gì đặc sắc không.
“Tuyệt Diệt Thần thương.” Tuyệt Viên bắt đầu thiêu đốt cả linh khí Hắc Vân thương cùng một phần thánh hồn của hắn, có thể nói đây là chiêu thức mạnh nhất đời này của hắn.
Trên tay hắn Hắc Vân thương bắt đầu to lớn lên thành một cây thương dài hơn trăm mét, đen kịt còn vô số lôi điện lượn quanh thân như một con lôi long xuất thế, không gian cũng bị nó chèn ép tạo thành từng vết nứt. Tuy chiêu thức hiện tại nhìn khá nhỏ bé so với chiêu “trấn giới chi chưởng vừa nãy.” Nhưng uy lực mạnh hơn vô số lần, nó như muốn đâm nát bí cảnh này.
“Chết đi.” Hắc vân thương bay vụt như dùng tốc độ ánh sáng tới phía Diệp Thiên, không gian nó bay qua đều để lại vết nứt trên hư không.
Hắc vân thương đâm về phía Diệp Thiên và dừng trước mặt hắn, hoàn toàn không có âm thanh bùng nổ hay xuyên thấu gì cả. Diệp Thiên khá nhỏ bé trước thần thương, khung cảnh như con kiến nhỏ đối đầu với cự long.
Sau đó Hắc Vân Thương bắt đầu tan ra thành tro bụi, hoàn toàn không còn sót lại chút gì.
“Ngươi.” Tuyệt Viên thánh nhân lúc này trên mặt hiện lên nét kinh hãi tuyệt vọng, với chiêu thức vừa nãy hắn thiêu đốt thánh hồn của mình mà cũng không làm gì được Diệp Thiên, thánh hồn hắn bây giờ suy yếu vô cùng, không còn ngưng đọng như ban đầu mà có chút trong suốt có thể nhìn xuyên qua. Hắc vân thương là bản mạng linh khí của hắn, khi hắn hắc vân thương bị phá huỷ thánh hồn của hắn bị cắn trả mà đau đớn vô cùng.
Diệp Thiên bình tĩnh nhìn Tuyệt Viên thánh nhân mà nói: “Nên kết thúc, chiêu vừa rồi của ngươi có liên quan đến chút ít huỷ diệt pháp tắc đáng tiếc ngươi chỉ ngộ ra phần da lông mà thôi. Ta cũng có một chiêu liên quan đến huỷ diệt pháp tắc, mời ngươi thưởng thức.”
“Tuyệt Diệt.” Diệp Thiên vừa nói ngón tay chỉ về phía Tuyệt Viên Thánh Nhân. Thân thể của hắn hiện lên một cỗ khí tức huỷ diệt.
Như một tôn huỷ diệt thiên thần giáng lâm, xung quanh hư không bắt đầu sụp đổ, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát khỏi cũng bị theo đó mà tan rã. Lúc này đây không ai có thể nhìn thẳng Diệp Thiên. Hắn như một hắc động cắn nuốt huỷ diệt vạn vật.
Lúc này đây chỗ Tuyệt Viên thánh nhân xuất hiện một hắc động bắt đầu cắn nuốt phân giải Thánh hồn của Tuyệt viên thánh nhân.
Nhìn thấy viên hắc động tuyệt viên thánh nhân biết mọi chuyện lên kết thúc, từng ký ức đời hắn hiện lên trước mắt. Trên mặt hắn hiện lên nét lưu luyến cuộc sống đồng thời miệng nở nụ cười, hắn không ngờ tiễn đưa hắn là một đại nhân vật như Diệp Thiên.
Thánh hồn của Tuyệt Viên thánh nhân bị cắn nuốt phân giải hoàn toàn, hắc động bắt đầu thu nhỏ lại rồi biến mất. Trên đời này không còn Tuyệt Viên Thánh nhân.
Đám người bị phù văn áp chế khi Tuyệt Viên Thánh nhân chết đi phù văn trên người cũng đã biến mất, bọn hắn hoàn toàn được tự do. Nhưng trên mặt mỗi người đều chảy huyết lệ, vừa rồi tuy Diệp Thiên đã cắt giảm vô số lần huỷ diệt pháp tắc nhưng không phải thứ bọn họ có thể nhìn. May mắn là bọn họ chỉ nhìn sơ qua nên chỉ cần chút thời gian sẽ phục hồi như bình thường.
Chỉ có ba người Thanh Thanh bọn họ cùng Thiên Dực hổ là thấy toàn bộ quá trình mà thôi, mà có lẽ được lợi duy nhất là Thanh bá, hắn cảnh giới Thiên Tượng nên có thể tiếp xúc sơ lược với pháp tắc, nếu hắn ngộ ra chút gì đó thì chuyện lên cấp thánh cảnh sẽ là chuyện đương nhiên.
Thanh Thanh nhìn Diệp Thiên mà nét mặt đầy tự hào, đây là người đàn ông của nàng.
Còn Liễu Như Nguyệt nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sùng bái, nàng liếc nhìn Thanh Thanh một cái rồi thầm nghĩ “ Có nên đào góc tường Thanh Thanh tỷ không ta.” Nhưng nhìn xuống dưới cơ thể chỗ hơi phẳng của mình mà nghĩ về tối qua hai nàng tắm chung, chỗ kia của Thanh Thanh tỷ hai tay nàng nắm không hết không biết Thanh thanh tỷ ăn gì mà lớn vậy. Có lẽ đợi thêm vài năm nữa nàng mới có cơ hội, hiện tại nàng tạm buông tha cho Diệp Thiên.
“Diệp Thiên ngươi sẽ không thoát khỏi tay bổn cô nương.” Ý nghĩ hiện lên trong đầu Liễu Như Nguyệt đồng thời trên mặt nàng nở một nụ cười ranh mãnh.
Còn Thanh bá trên mặt cũng vui vẻ đồng thời thở phào một hơi, may mắn là hắn trong quá trình tiếp xúc với tên kia không chút nào khinh thường hay có một hành vi quá khích nào, nếu không đừng nói hắn, cho dù là lão Thánh nhân ở nhà ra mặt sợ cũng bị một bàn tay của Diệp Thiên chụp chết.
Giết xong Tuyệt Viên Thánh nhân Diệp Thiên hắn bay tới chỗ Bỉ Ngạn hoa nhìn nó mà có chút thất thần.
“Bỉ ngạn cài tóc mai, hoàng tuyền tiễn quân ra trận.” Diệp Thiên đưa tay vuốt ve cánh hoa Bỉ ngạn miệng thầm nói.
Nhưng hắn chỉ ngây người nhìn về hư không xa xăm trong chốc lát sau đó thu thập bỉ ngạn rồi tiến về phía đám Thanh Thanh.
Bí cảnh mất đi tuyệt Viên Thánh nhân chống đỡ cùng bỉ ngạn hoa nên có dấu hiệu muốn tan vỡ, hư không xuất hiện từng vết nứt to lớn chẳng chịt trên bầu trời. Dấu hiện như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Tiến về phía Thanh Thanh Diệp Thiên mỉm cười rồi nói: “ Chúng ta nên rời đi, bí cảnh chuẩn bị vỡ nát.”
Thanh Thanh cùng Liễu Như Nguyệt đều gật đầu, hai người họ hoàn toàn mất đi hứng thú đối với bí cảnh này.
Diệp Thiên dùng pháp thuật tạo một vòng sáng bao phủ đám Thanh Thanh thuận tiện bao phủ luôn tất cả đám người trong bí cảnh, đây là một cái bẫy nên Tuyệt Viên thánh nhân hoàn toàn không để đường ra. Nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Thiên sợ bọn họ phần lớn sẽ chết trong lúc bí cảnh tan vỡ.