Diệp Thiên đưa tất cả người tiến về thị trấn, còn mấy người bọn họ do không muốn bị người khác thấy nên hắn tìm một chỗ không người rồi hiện thân.
Ra khỏi bí cảnh Liễu Như Nguyệt cùng Thanh bá phải tiến tới chỗ cứ điểm tạm thời của tông môn mình. Thuận tiện mời Diệp Thiên hai người đi qua.
Nhưng Diệp Thiên thấy có chút phiền phức nên lắc đầu từ chối, thấy vậy Liễu Như Nguyệt có chút tiếc nuối, nàng muốn mời hai người về cứ điểm tông môn cùng dạo chơi. Không thay đổi được ý nghĩ của Diệp Thiên nên nàng lấy ra một tấm Lệnh bài đưa cho Diệp Thiên và nói:
“ Diệp Thiên ca ca, đây là Chí Tôn lệnh của Phi Thiên Thánh Tông, nếu có thời gian hãy ghé thăm tông môn của ta. Chỉ cần đưa tấm lệnh bài này sẽ là khách quý cao cấp nhất của Phi Thiên Thánh tông. Tông chủ Phi Thiên Thánh tông là cha ta, chỉ cần Diệp Thiên ca ca cùng Thanh Thanh tỷ tỷ tiến đến Phi Thiên Thánh Tông ta sẽ biết mà dẫn hai người dạo chơi tông môn của chúng ta.”
Diệp Thiên cũng mỉm cười mà nhận lấy: “ được rồi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ đưa Thanh Thanh tỷ ghé thăm ngươi.”
Tuy có chút lưu luyến với Thanh Thanh nhưng Liễu Như Nguyệt vẫn theo Thanh bá Tiến về cứ Điểm của Phi Thiên Thánh Tông, trước khi đi còn ôm Thanh Thanh Một cái.
Hai người đi xa Liễu Như Nguyệt trên mặt thần sắc không vui mà quay sang hỏi Thanh Bá:” Thanh bá, Thanh Thanh tỷ bọn họ sẽ đến thăm ta chứ.”
Thanh Bá lắc đầu rồi nói:” Không biết, mà tại sao phải đợi hai người họ đến thăm, nha đầu ngươi cũng có thể tiến tới hai người họ cơ mà. Tông môn của hai người hình như là Tiên Liên tông thì phải.”
“Đúng rồi, ta sao không nghĩ ra chứ. Cảm tạ Thanh bá, để về tông môn gặp ông nội cùng cha ta xong rồi chúng ta tiến về Tiên Liên tông.” Liễu Như Nguyệt thay đổi tâm trạng nhanh chóng, khuôn mặt lại hiện lên nét vui vẻ thường thấy.
Bên cạnh Thanh bá cũng khá vui vẻ, hắn nhìn ra Liễu Như Nguyệt nàng muốn Thanh Thanh tới thăm nàng sợ chỉ là cái cớ, người nàng muốn gặp lại là Diệp Thiên kia. Sau khi Diệp Thiên đánh bại Tuyệt Viên thánh nhân hắn cũng nhìn ra Liễu Như Nguyệt ánh mắt nhìn về Diệp Thiên có chút thay đổi, sùng bái yêu thích hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Hắn cũng không ngại tác thành cho hai người, Diệp Thiên thần bí mạnh mẽ đến kinh khủng, nếu Liễu Như Nguyệt nàng chiếm được một phần trái tim tên kia thì Phi Thiên Thánh tông được lợi lớn.
Hai người đi mất chỉ còn lại Diệp Thiên hai người cùng với Thiên Dực hổ.
“Chúng ta về tông môn thôi.” Diệp Thiên cười cười mà nói.
“Được.” Thanh thanh nàng gật đầu mà nói. Tay nàng cũng nắm lấy tay Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy bỉ ngạn hoa nàng nhìn ra Diệp Thiên tâm trạng có chút không tốt. Nàng không giỏi về chuyện an ủi người khác, đành dùng hành động của mình mà chứng mình.
Hai người một hổ rất nhanh về tới Tiên Liên tông, lão Tửu đã ra chào đón hai người.
Thấy được Thanh Thanh nàng bình an lão Tửu cũng khá vui vẻ, Thanh Thanh tuy chỉ là đệ tự của lão nhưng lão nhìn nàng từ nhỏ lớn lên từng ngày, không khác gì người cha trông thấy đứa con của mình ngày một trưởng thành.
Từng người tách ra, Thanh Thanh nàng an bài chỗ ở cho con hàng Thiên Dực hổ.
Từ khi con hàng này ra khỏi bí cảnh thấy thiên địa quy tắc thay đổi, cảm nhận được thiên kiếp bất cứ lúc nào sẽ tới, nó cảm nhận được hung hiểm đến khiếp vía nên nhờ Diệp Thiên giúp nó né tránh thiên kiếp.
Diệp Thiên thấy vậy cũng tăng độ tinh thuần huyết mạch của nó đến gần với tổ tiên của mình, đợi đến nó thánh cảnh mới gặp Thiên kiếp hoá hình. Đối với hung thú huyết thống càng cao cấp càng khó hoá hình, đối với con hàng Thiên dực hổ càng hoá hình càng muộn càng tốt, nó sợ chết. Với quan trọng là đối với cảm nhận về thẩm mỹ của nó khác với nhân loại, nên không quá thích thú về việc biến thành nhân loại, kiểu như người hoá thành hình chó vậy. Thường thường hung thú hoá hình do khác nhau về giống loài khi hoá hình cũng có nét khác biệt với nhau, như xà tộc thường âm tàng nữ tính, hoang ngưu khù khờ tứ chi phát triển,… Nhưng cũng có một số giống loài mới sinh ra đã có khả năng hoá hình, chúng nó đã không thuộc về hung thú mà là thần thú. Như long tộc, phượng tộc,…
Diệp thiên bay lên đỉnh núi dựa lưng vào một tảng đá, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Ngơ ngẩn được một lúc thì lão Tửu tiến đến, lão Tửu đã trải qua vô số biến cố trong cuộc đời lên ánh mắt vô cùng sắc bén. Hắn đã nhìn ra diệp Thiên tâm trạng có chút không tốt nên đi tới chỗ Diệp Thiên, hắn cũng không nói gì mà lấy ra hai bình rượu mạnh một cho mình còn một cho Diệp Thiên.
Hai người mỗi người một bình rượu thỉnh thoảng uống một ngụm mà ngắm nhìn hoàng hôn.
“ Có những ký ức sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt, nhưng cũng có những thứ dù chôn sâu lấp kỹ như thế nào đi nữa, nó vẫn tồn tại mà âm ỉ cháy.” Lão Tửu thâm trầm mà nói.
“Đúng vậy dù thế nào đi nữa cũng phải sống tiếp, chúng ta đang sống cho hiện tại. Nếu không chịu thay đổi có lẽ quá khữ sẽ lặp lại một lần nữa.” Diệp Thiên bất giác mỉm cười.
Hai người cũng không nói chuyện quá nhiều, cho đến tối muộn từng người về tiểu viện của mình.
Diệp Thiên nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì có một bóng người mở cửa tiến vào, cho dù không dùng thần thức hắn cũng biết người tiến vào là ai.
Nàng là Thanh Thanh, nàng thấy tâm trạng của Diệp Thiên khác thường nàng muốn ở bên cạnh hắn, nhưng tiểu viện của Diệp Thiên đã đóng cửa tắt đèn. Nàng có chút đắn đo nhưng vẫn cả gan tiến vào gian phòng của Diệp Thiên, vào trong thấy Diệp Thiên đang trên giường nhắm mắt nàng cũng tiến đến hôn lên chán hắn một cái. Rồi lật chăn lên rồi chui vào lòng của hắn.
Diệp Thiên thấy vậy rồi ôm chặt nàng, hắn đã mất nhiều thứ trong quá khứ nên không muốn mất đi những thứ hiện tại hắn đang có.
Biết Diệp Thiên đang thức nên nàng cũng không chống cự mà chui vào vòng tay của hắn. Hai người cảm nhận được sự ấm áp cùng hơi thở của nhau.
Tuy vậy Diệp Thiên cũng chỉ hôn nàng một cái rồi ôm nàng mà thôi, cũng không có làm thêm gì mà bình yên ngủ cho đến sáng.
Đến sáng nhìn thân ảnh thướt tha xinh đẹp nằm trong vòng tay mình Diệp Thiên trên mặt nở nụ cười tiếu dung.