Lam Nguyệt hồ là một hồ là một trong những danh lam thắng cảnh của kinh thành Nam Hạ Quốc, bình thường đã là một nơi tuyệt đẹp để mọi người tới du lịch khám phá. Nhưng tới dịp cuối năm là ngày hội của các cần thủ, cả chuyện nghiệp lẫn kẻ nghiệp dư yêu thích đến Lam Nguyệt hồ câu Hoàng Kim Lân ngư.
Mỗi dịp cuối năm Hoàng Kim Lân ngư sẽ tới Lam Nguyệt hồ đẻ trứng chúng sẽ tìm kiếm thức ăn đó là có hội cho các cần thủ muốn câu lên chúng.
Hoàng Kim Lân ngư số lượng ít ỏi và cực kỳ nhút nhát lên muốn câu nó không phải chuyện dễ dàng lên chuyện đánh bắt nó bằng lưới gần như không xảy ra.
Một năm số lượng người câu được Hoàng Kim Lân ngư chỉ đến trên đầu ngón tay.
Chúng nó là một trong những đặc sản nổi tiếng nhất của kinh thành, chất thịt tuyệt phẩm, dinh dưỡng không khác gì linh dược. Chỉ cần một con mười năm tuổi tương đương một cây cấp bốn linh dược giá cả ngàn lượng vàng cũng đủ khiến cho giới cần thủ, điên cuồng, giới sành ăn chạy theo như vịt.
Lên mỗi mùa Hoàng Kim Lân ngư đẻ trứng đều như ngày hội đông đúc tấp lập người người.
Sau khi ăn uống đám Diệp Thiên được Vũ Hạ dẫn mọi người tới Lam Nguyệt hồ.
Tới Lam Nguyệt Hồ mọi người đều thích thú với cảnh sắc của nó, hồ nước rộng lớn không thấy bờ bên kia, dòng nước trong xanh, từng bụi trúc mọc nghiêng nghiêng đón gió, các tiểu viện tửu quán bên bờ hồ cổ kính mái ngói uốn lượn kết hợp hài hoà với Lam Nguyệt hồ. Nhưng điểm trừ là quá đông người, từng chiếc thuyền câu rải rác khắp mặt hồ, thậm trí trong các tửu quán cũng có người vừa uống rượu vừa câu cá.
Nhìn thấy mọi người đông đúc đám Diệp Thiên cũng có chút phấn khởi cảm giác như đi vào một ngày hội.
Bờ hồ Lam Nguyệt giờ đã kín người, giới cần thủ, kẻ sành ăn, thương nhân tấp lập. Âm thanh sôi động ồn ào, có tiếng mua bán chuyện trò bàn tán, hâm mộ hoặc gen ghét người câu được Hoàn Kim Lân Ngư.
Hai người đứng gần Diệp Thiên bàn tán:
“Ta đi, hôm qua tiểu Lâm Tử thế mà câu được một con mười năm Hoàng Kim lân ngư, thật hâm mộ hắn sắp thành tiểu phú ông. Ngàn lượng vàng đủ để ta mua một tiểu viện với cưới một cô vợ xinh đẹp.”
“Uhm thật hâm mộ hắn, thôi hôm nay xem vận may hôm nay thế nào, chưa tới năm giờ ai biết trước ai giàu hơn ai.”
Người kia nghe nói vậy cũng gật đầu lia lịa, ai biết đâu vận may mình sẽ đến thì sao.
Nghe vậy đám Diệp Thiên cũng mỉm cười, muốn thử vận may của mình như thế nào.
Chưa đi tới được mấy bước thì có người ngăn Hạ Vũ lại.
“Ai đây, Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà Vũ đại công tử đến đâu câu cá.”
Người nói là một tên công tử đi cùng đồng bạn của hắn. Vừa nói hắn nhìn về Hạ Vũ nhưng ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc về phía Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên.
“A Tiêu công tử hôm nay không tới Nghi Xuân viện à mà tới đây.”
Vũ Hạ cũng nhận biết với Tiêu Anh Tuấn, đúng như tên gọi vẻ ngoài của hắn cũng khá tuấn tú đẹp trai, nhưng tính cách có chút hoa hoa công tử, nhưng được cái khá quy củ không ỷ thế hiếp người nhờ vào gia tộc chiếm đoạt phụ nữ, lão tổ của hắn cũng linh hải cảnh. Tuy Vũ Hạ không thích Tiêu Anh Tuấn nhưng cũng không ghét hắn, chỉ nhận biết mà không có giao tình.
“Nghi Xuân Viện lúc nào cũng có hoa tươi nhưng Hoàng Kim Lân một năm chỉ có mấy tuần.”
Tiêu Anh Tuấn vừa nói vừa cười nhìn về phía Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên.
“Không biết Vũ công tử có thể giới thiệu hai vị mỹ nhân bên cạch ngài cho ta được không.”
“Đây là hai vị đệ muội đã lập gia đình rồi.”
Hạ vũ cũng không giới thiệu tên của Lý Mộng Linh Tiểu Uyên cho Tiêu Anh Tuấn.
“Đáng tiếc hoa đã có chủ.”
Nghe Vũ Hạ nói ánh mắt của Tiêu Anh Tuấn có chút tiếc nuối.
“Được rồi chúng ta phải đi câu cá, chúc Tiêu công tử câu được Hoàng Kim Lân, cáo tử.”
Vũ Hạ chào Tiêu anh Tuấn rồi dẫn đám người Diệp Thiên đi.
“Cũng vậy chúc Vũ công tử may mắn.”
Bên kia Khi biết Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đã có gia đình lên mất đi hứng thú, liền dẫn đám bạn đi.
Tiểu Uyên vừa bế Tiểu Bạch vừa nói chuyện với Diệp Thiên:
“Cô gia ngài không ghen sao, có người thích ta với Mộng Linh tỷ tỷ kìa.”
“Ha ha, nếu vậy ta phải ghen với cả thiên hạ hay sao, hai mỹ nhân bên cạnh ta đều tuyệt sắc đi tới đâu cũng có kẻ nhìn ngắm. Các ngươi muốn mình xấu đến lỗi không ai thèm nhìn hay sao.”
“Với lại hai ngươi đều thuộc về ta, người khác đều phải ngước nhìn bằng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét mà thôi, những ánh mắt vậy ta cần gì quan tâm.”
Diệp Thiên cười cười nhìn về phía Lý Mộng Linh Tiểu Uyên mà nói.
“Nếu không chỉ ánh mắt mà còn muốn hành động thì sao cô gia.”
Tiểu Uyên cười khúc khích trêu Diệp Thiên.
“Thì kẻ đó sẽ chết chứ sao.”
Nghe Diệp Thiên nói Lý Mộng Tinh Tiểu Uyên đều tươi cười, thậm trí Lý Phá Thiên cũng biết lời nói của Diệp Thiên là thật. Chỉ có Vũ Hạ cười cười tưởng Diệp Thiên đang ba hoa với hai người Lý Mộng Linh Tiểu Uyên mà thôi. Hắn cũng không tin Diệp Thiên có thể làm được. Hắn cũng quyết tâm đợi rảnh rỗi học Diệp Thiên một khoá tán gái, chứ độc thân cẩu gần ba mươi năm rồi tay nữ nhân mền cứng ra sao hắn còn không biết. Nhìn Diệp Thiên có hai mỹ nhân bên cạnh vui đùa hắn hâm mộ vạn phần.
Mấy người tiến tới thuê một chiếc thuyền với mua mấy cái cần câu để đi vào Làm Nguyệt Hồ.
Lam Nguyệt hồ tuy lớn nhưng chỗ nào cũng có người đám Diệp Thiên phải chèo một lúc mới tới được chỗ vắng người để thả câu.
Đối với cảnh giới của Diệp Thiên muốn bắt Hoàng Kim Lân thì dễ như nhấc tay mà thôi, nhưng hắn không muốn làm vậy. Hoàng Kim lân tuy quý giá nhưng cũng không đáng giá hắn động tay, hắn thích quá trình câu mà thôi. Nhưng nếu đến tối mà không ai câu được hắn sẽ tạo cơ hội cho mọi người bắt một con để mọi người vui vẻ.