Mọi người rất nhanh kiếm được chỗ thích hợp để câu cá, một góc của Lam Nguyệt hồ có một cây cổ thụ vươn những cành cây như đang cúi chào Lam Nguyệt hồ. Dưới bóng cây không bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt kèm chút se se lạnh của không khí cuối năm là chỗ lý tưởng để mọi người câu cá.
Rất nhanh mọi người dừng thuyền hạ dây câu xuống. Do là một góc hẻo lánh của Lam Nguyệt hồ lên không bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt ồn ào của người khác, đám Diệp Thiên đều hài lòng với lựa chọn của mình.
Không khí tĩnh lặng trong lành kèm vẻ đẹp thanh thoát của Lam Nguyệt hồ làm đám Diệp Thiên Lý Mộng Linh thấy lòng mình thoải mái nhè nhàng hơn, không bị thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài mà ảnh hưởng.
Buổi sáng câu cá kết thúc đám Diệp Thiên cũng không câu được con Hoàng Kim ngư nào, nhưng câu được các loài cá khác khá nhiều lên không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của mọi người.
Vũ Hạ chèo thuyền đưa mọi người đến một tửu quán nghỉ ngơi ăn cơm trưa, cá mới câu lên được các đầu bếp chuyện nghiệp chế biến thành từng món ăn bắt thơm ngon lành làm mọi người ăn đến tận miếng cuối cùng. Có thể đám Diệp Thiên thấy ngon hơn thường ngày là do công sức của mọi người câu, lên thấy những món ăn bình thường cũng thành mỹ vị.
Buổi chiều đám Diệp Thiên vẫn ghé chỗ mình câu lúc sáng mà hạ cần. Dây câu đi kèm mồi được quăng xuống chỉ còn thấy những cái phao nhỏ nhỏ xinh xinh đung đưa trên màn nước trong xanh.
Bỗng dưng phao của Tiểu Uyên chìm xuống, nàng liền giật mạnh lên. Nhưng có vẻ cá khá lớn lên chiếc cần câu làm bằng linh trúc cong xuống. Nhưng với lực lượng hiện tại của nàng đừng nói là một con cá, dù là tảng đá nặng vài tấn nàng cũng có thể nhấc lên. Cá bị nhấc lên, khi thấy nó đám Diệp Thiên đều kinh hô vui vẻ.
Con cá này như một tác phẩm nghệ thuật, bên ngoài nó như được làm bằng hoàng kim, từng lớp vảy xen kẽ nhau kỹ càng đẹp bắt kèm theo hai chiếc râu dài ở miệng.
“Ha ha mọi người ta câu được Hoàng Kim Lân cá.”
Tiểu Uyên không kìm được mà vui sướng cười to, mọi người cũng vui vẻ không kém.
“Tối về mọi người có lộc ăn rồi.”
“Meo meo.”
Lý Phá Thiên với Tiểu Bạch hai tên tham ăn này đã nghĩ làm sao để nấu Hoàng kim Lân cá rồi. Bọn họ trước khi câu nghe nói Hoàng Kim Lân có thể nói là mỹ vị cực phẩm trong loài cá lên rất háo hức muốn ăn nó.
“Chúc mừng tiểu Uyên con Hoàng Kim Lân nặng hơn chục ký chứng tỏ nó đã sống trăm năm, bình thường câu được đều là loại hai ba ký chục năm tuổi mà thôi. Có thể đây là con cá trăm năm tuổi duy nhất trong vài năm nay.”
Diệp Thiên Lý Mộng Linh cũng vui vẻ không thôi, có thể nói hôm nay vận may của Tiểu Uyên đột phá chân trời.
Mọi người thấy Tiểu Uyên câu được Hoàng Kim lân đều hào hứng muốn câu thêm Hoàng Kim lân, nhưng có vẻ vận may của đám Diệp Thiên bị Tiểu Uyên chiếm hết. Đến cả buổi chiều đừng nói là Hoàng Kim ngư, dù là cá thường cũng chằng có.
Mọi người đành phải chèo thuyền đi về, Hoàng Kim Lân do Vũ Hạ cầm, hắn muốn khoe khoang với mọi người trong nhà một chút. Tiểu Uyên đầu nhìn Diệp Thiên rồi nhìn về không gian giới chỉ như muốn thu Hoàng Kim Lân về,Hoàng Kim Lân trăm năm tuổi vài năm nay chỉ có một con mang ra sẽ có chút ruồi bọ đến gây phiền phức. Nàng biết Diệp Thiên mạnh mẽ nhưng không muốn vì một chuyện nhỏ hắn phải ra tay.
“Hay..”
Chưa kịp nói thêm đã bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Có ta ở đấy sẽ không có chuyện gì, dù thiên quân vạn mã đến cũng vậy. Hoàng Kim Lân chúng ta câu được để người khác chiêm ngưỡng chút cũng không sao.”
Nghe vậy nàng cũng gật đầu đồng ý, nàng với Diệp Thiên nói chuyện khá nhỉ giọng lên chỉ có đứng bên cạnh nàng là Lý Mộng Linh nghe mà thôi. Còn đám Hạ Vũ Lý Phá Thiên Tiểu Bạch thì đang đứng chỗ Hoàng Kim Lân.
Thuyền nhanh chóng tiến về phía bờ, những người bên đó thấy màu lấp lánh của Hoàng Kim Lân đều hô lên hâm mộ ghen ghét mà nhìn chằm chằm đám Diệp Thiên. Có vẻ Hoàng Kim Lân đã chiếm hết hào quang của mọi người lên ngay cả mỹ nữ như Lý Mộng Linh Tiểu Uyên cũng không ai ngắm nhìn.
“Trời ạ, là Hoàng Kim lân ngư trăm tuổi thật may mắn, sao không phải kẻ câu lên được là ta.”
“Cũng vậy, mấy năm rồi nới thấy lại trăm năm Hoàng Kim Lân.”
Đám người bắt đầu ồn ào bàn tán về Hoàng Kim lân ngư, có một vài tên thương gia tiến đến hỏi mua nhưng đám Diệp Thiên lắc đầu không bán.
Thấy vậy đám thương nhân tiếc nuối nhưng cũng không giám dùng vũ lực chèn mua ép bán, tại đám Diệp Thiên cũng không phải bọn họ có thể trêu chọc, đặc biệt là Vũ Hạ đại công tử nhà họ vũ.
Thấy bóng đám người Diệp Thiên xa dần chỉ còn lại những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người ở lại.
Đi được một đoạn thì đám Diệp Thiên nhìn thấy đám người của Tiêu Anh Tuấn đang đứng cùng một đám người khác.
Đám người này quần áo sặc sở hồng hồng nhìn rất đẹp mắt nhưng vấn đề là được ba tên nam tử mặt mày phấn son mặc nhìn khá là kỳ dị buồn nôn. Cầm đầu đám đó là Lâm Trường Sinh có chút thanh tú nhưng bị son phấn trang tô chát qua lên có chút nữ tính bánh bèo còn bên cạnh là hai tên đào kép của hắn. Lâm Trường Sinh đang cố ép sát vào Tiêu Anh Tuấn. Tiêu Anh Tuấn thì liên tục tránh đi, sắc mặt có chút tái.
“Lâm công tử xin tự trọng.”
“Ai da Tiêu công tử lâu rồi mới thấy ngài, ngài ngày càng đẹp trai phong độ, hay là chúng ta kiếm một tửu lầu nào đó đối ẩm tâm sự đi.”
Nghe Lâm Trường Sinh nói vậy Tiêu Anh Tuấn có chút khiếp vía né tránh có chút chập choạng, hắn rất muốn đánh chết tên bóng lộ Lâm Trường Sinh này, nhưng vấn đề là hắn đánh không lại người ta.