Tiêu Anh Tuấn mới luyện cốt đại thành mà thôi hoàn toàn không có cửa so với Lâm Trường Sinh luyện Huyết trung đoạn. Tuổi tác thì hai người như nhau đều 25 tuổi nhưng thiến phú hắn kém Lâm Trường Sinh khá nhiều, còn gia tộc thì Lâm Trường Sinh cũng có một lão tổ linh hải cảnh lên hắn không dùng gia tộc chèn ép Lâm Trường Sinh được.
Ở gia tộc tuy Lâm Trường Sinh giới tính có chút vấn đề thích ăn mặc sặc sỡ hoa lá, còn ưa thích đàn ông đặc biệt là trẻ đẹp anh tuấn hoặc phong độ siêu quần khí khái mạnh mẽ nam tính. Không được người khác ưa thích nhưng thiên phú siêu quần, mọi người đều kệ hắn làm sằng làm bậy miễn là không ảnh hưởng đến gia tộc.
Đang lúc bức thiết thì thấy đám Vũ Hạ Diệp Thiên đi tới, Tiêu Anh Tuấn như gặp phải cứu tinh vội vàng chạy tới chỗ Vũ Hạ.
“Vũ Hạ huynh cứu mạng.”
Cơ mà nhìn thấy Lâm Trường Sinh cũng có chút hốt hoảng, hắn cực kỳ căm ghét tên này. Có mấy lần Lâm Trường Sinh muốn Vũ Hạ làm kép phụ của hắn nhưng Vũ Hạ không đồng ý lên hai người đều động quyền cước, bất quá không ai làm gì được ai lên cũng đành thôi. Nếu có cơ hội hắn không ngại làm thịt tên Lâm Trường Sinh này.
Tuy vậy nhưng thấy Tiêu Anh Tuấn có chút chật vật Vũ Hạ cười không ngại trêu chọc một chút.
“Tiêu công tử hôm nay có mỹ nhân theo đuổi mà ngươi phụ tình người ta.”
Tiêu Anh Tuấn mặt cắt không còn giọt máu căm tức nhìn Vũ Hạ.
“Ai gia hôm nay ta ra đường đúng là có số đào hoa, vừa gặp Tiêu công tử lại gặp Vũ công tử.”
Giọng nói e é làm người khác nổi da gà của Lâm Trưởng Sinh vang lên.
Lâm Trường Sinh bắt đầu nhìn về Vũ Hạ, rồi quay ngoắc sang Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên anh tuấn mũi cao mày kiếm ánh mắt có chút lười nhác làm tim hắn rộn rạo lên.
“Không biết vị công tử anh tuấn này là ai, Vũ công tử có thể giới thiệu cho ta làm quên được không.”
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống Diệp Thiên làm Diệp Thiên có chút nổi da gà muốn làm thịt tên bóng lộ này.
Còn Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều cười cười, bình thường đều là tán tỉnh làm quen hai nàng nhưng hôm nay có người không nhìn các nàng làm muốn làm quen với Diệp Thiên.
Lý Phá Thiên, Vũ Hạ đều không nhịn được mà cười to.
“Ha ha anh rể mỹ nhân tìm ngươi kìa.”
Còn bên Tiêu Anh Tuấn có chút thở phào may mắn có người dời đi sự chú ý của Lâm Trường Sinh đối với hắn.
Bên cạnh hai tên kép phụ lớn thì tầm 35 tuổi nhỏ thì 20 của Lâm Trường Sinh đầu tiên cũng nhìn về Diệp Thiên nhưng khi nhìn thấy Hoàng Kim Lân ngư liên bị nó thu hút. Kép lớn giật giật tay áo của Lâm Trường Sinh rồi thì thầm bên tai hắn.
Lâm Trường Sinh bị mấy mỹ nam tử thu hút sự chú ý nhưng nghe đến kép phụ nói thì dời mắt vào tay đang cầm Hoàng Kim Lân ngư của Vũ Hạ.
Thấy trăm năm Hoàng Kim Lân ngư nét cười trên mặt hắn ngày càng rực rỡ mà nhịn không được cười to.
“Ha ha hôm nay bổn công tử may mắn, vừa gặp được mỹ nam tử còn gặp được Hoàng Kim Lân trăm năm.”
Đối với Tiêu Anh Tuấn hoặc Vũ Hạ hắn tuy yêu thích nhưng chỉ trêu chọc đụng tay đụng chân chút mà thôi, hắn không muốn lão tổ Tiêu gia tìm tới của làm thịt hắn. Còn bên Vũ Hạ tuy không có linh hải lão tổ nhưng ông nội hắn Vũ Huân là bạn thân của Lê Hoàng, nếu hắn đụng vào Vũ Hạ thì sợ Nam Hạ vương triều không có chỗ dung thân.
Nhưng thấy Diệp Thiên cùng Hoàng Kim Lân thì lại khác, Diệp Thiên sợ là không có tiếng tăm gì tiểu gia tộc nơi khác tới kinh thành, dù hắn đoạt Diệp Thiên đi sợ cũng không có mấy người giúp đỡ hắn.
Còn Hoàng Kim Lân trăm năm thì khỏi nói, tương đương cấp 5 linh dược, sợ mấy tên luyện tạng cũng muốn tranh đoạt. Lão tổ nhà hắn rất thích ăn Hoàng Kim Lân nhưng chưa bao giờ gặp được trăm năm tuổi, hắn hiến trăm năm tuổi Hoàng Kim Lân cho lão tổ chắc chắn lão tổ sẽ nhìn hắn với con mắt khác.
Hắn gặp chuyện sẽ bãi bình giúp hắn, còn bên Vũ gia đền bù chút là xong, Vũ gia không thể vì một con Hoàn Kim Lân mà trêu chọc một linh hải lão tổ được. Lê Hoàng cũng không thể ra tay với lão tổ nhà hắn vì chuyện nhỏ này.
“Hoàn Kim Lân bản công tử muốn ra giá đi. Còn vị công tử này mời ngươi theo ta ngắm trăng uống rượu tâm sự.”
Vừa nói Lâm Trường Sinh vừa nhìn về Hoàng kim lân ngư với Diệp Thiên.
“Không được, ta không muốn bán Hoàng Kim lân, còn đây là em rể của ta ngươi dám mời sao, không sợ ông nội ta tìm đến tâm sự à.”
“Không được.”
Vũ Hạ cũng Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều hô lên.
Nhắc đến Vũ Huân Lâm Trường Sinh có chút bất lực. Những sắc mặt có chút căm tức.
“Người không cần, còn Hoàng Kim Lân đoạt cho ta.” Hắn vừa hô hai tên kép phụ vừa tiến đến muốn đoạt Hoàng Kim Lân. Người hắn đụng không được nhưng cá hắn đoạt có lão tổ chỗ dựa lên không sao.
Thấy Lâm Trường Sinh ra tay Vũ Hạ, Lý Mộng Linh Tiểu uyên cũng nhao nhao ra tay.
Vừa lúc nàng đã hỏi Diệp Thiên cảnh giới của bọn Lâm Trường Sinh cũng chỉ tương đương nàng lên nàng muốn tự tay dạy dỗ hắn một trận mà không cần Diệp Thiên ra tay, muốn dạy dỗ cho kẻ dám đánh chủ ý lên phu quân của nàng.
Sau đại hội võ thuật nàng, Tiểu Uyên với lý Phá Thiên đều tăng lên một tiểu cảnh giới. Lý phá Thiên lên luyện cốt. Còn nàng là luyện huyết trung đoạn đang sắp hướng về cao đoạn, Tiểu Uyên cũng tới luyện cốt trung đoạn sắp lên cao đoạn.
Lý Mộng Linh lao về phía Lâm Trường sinh. Còn Vũ Hạ phải vứt Hoàng Kim lân cho Lý Phá Thiên lên chậm một nhịp. Còn Tiểu Uyên cũng ra tay với tên kép nhỏ của Lâm Trường Sinh. Thấy đối thủ mình bị đoạt Vũ Hạ chỉ đành ra tay với tên kép lớn của Lâm Trường Sinh.
Hỗn chiến bộc phát nhanh chóng ai cũng đã chọn được đối thủ, còn đám Tiêu Anh Tuấn tuy cũng muốn Hoàng Kim lân nhưng cảnh giới không bằng người khác đành lùi xa đứng xem náo nhiệt.