Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 31: Chương 31: Về phủ




Vũ Hạ Lý Mộng Linh đều vận dụng khí huyết bảo vệ cơ thể, rồi dùng vũ kỹ tấn công về phía đối phương, còn bên Lâm Trường Sinh với đồng bạn của hắn cũng vậy.

Từng lớp khí huyết được bật lên sặc sỡ thu hút ánh mắt làm người qua đường cũng tập chung lại xem, không phải lúc nào cũng có thể thấy được luyện huyết đối chiến.

“Thiên Hoang quyền”

“Bài vân chưởng.”

Ầm ầm.

Quyên đỏ rực cửa Lý Mộng Linh đụng vào bàn ray như sắt lung của Lâm Trường Sinh, hai người va chạm tiếng vang như pháo nổ điếc tai, không khí tạt vào mặt đám khán giả làm bọn họ lùi ra xa thêm. Hai người đều lùi mấy bước rồi lao vào tấn công nhau dồn dập, tiếng quyền va chạm nhau liên tục như pháo nổ vang lên liên tục.

Sau một hồi đối chiến Lâm Trường Sinh hơi yếu thế, còn bên Vũ Hạ khá cân bằng không ai làm gì được ai, tên kia cùng cảnh giới với Vũ Hạ. Bên Tiểu Uyên cũng đang thắng thế đối thủ cùng cảnh giới với mình.

Thấy vậy Lâm Trường Sinh mặt có chút tái, không ngờ Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên mạnh như vậy, hắn chỉ muốn cản Vũ Hạ lại rồi để hai tên kép phụ đoạt Hoàng Kim lân nhưng không ngờ mọi việc không theo ý muốn của hắn.

Do có chút sơ ý làm Lý Mộng Linh thừa cơ tấn công làm hắn phải chật vật chống đỡ.

Lý Mộng Linh dẫm mạnh xuống mặt đường làm nó nứt nẻ ra từng vết dài rồi bay lên lộn một vòng 360 độ rất đẹp mắt tung một cước vào Lâm Trường Sinh.

“Tàn Thiên cướp.”

Một cước quá nhanh làm Lâm Trường Sinh không kịp né tránh, lớp khí huyết không ngăn cản được một cước như muốn khai thiên của Lý Mộng Linh. Cước chúng mặt của Lâm Trường Sinh làm hắn bay xa mấy chục thước, mặt đất bị cày thành một rãnh.

Lâm Trường Sinh mặt bị một cướp tàn phá, mũi vỡ máu chảy lênh láng khắp mặt mà chật vật đứng dậy, thì Lý Mộng Linh đã tiến tới trước mặt hắn cho thêm mấy quyền làm Lâm Trường Sinh văng thêm một đoạn, ý thức biến mất mà ngất xỉu. Thấy Lâm Trường Sinh không đứng được dậy nàng mới dừng tay.

“Công tử.”

Thấy Lâm Trường Sinh bị đánh gục hai tên kép phụ liền không còn tâm trạng đánh với Tiểu Uyên, Vũ Hạ mà lao về ôm thấy Lâm Trường sinh móc ra một khoả đan dược cho vào miệng đầy máu của hắn.

“Công tử ngài không sao chứ, ngài bị làm sao nô gia sao mà sống.”

Tiếng khóc lóc bán nam bán nữ của tên đang ôm Lâm Trường Sinh làm mọi đang vây xem có chút tởm không nhịn được mà rùng mình lùi bước.

Đám Lý Mộng Linh đã tập hợp một chỗ với nhau nhìn về phía Lâm Trường Sinh.

Do đan dược với bị lay động lên Lâm Trường Sinh có chút thanh tỉnh rồi phất tay ngỏ ý đưa hắn về. Chứ miệng hắn bị một cước đau đớn lên không mở miệng nói chuyện được.

Lâm Trường sinh được hai tên kéo phụ bế về chỉ để lại ánh mắt oán giận của hai tên kép phụ.

Thấy Lâm Trường Sinh khuất dần đám Tiêu Anh Tuấn cũng rối rít cáo từ Vũ Hạ. Hoàng Kim Lân mua thì Vũ Hạ không bán, đoạt cũng không được lên đành đi về.

Đám Diệp Thiên cũng đi chỗ thuê xe ngựa mà về Vũ phủ.

Trên đường Diệp Thiên hỏi Vũ Hạ.

“Vũ Hạ huynh đánh Lâm Trường Sinh như vậy có gây phiền phức đến Vũ gia không.”

Diệp Thiên hỏi Vũ Hạ xem Lâm gia có ảnh hưởng đến Vũ gia hay không, hắn không ngại đi Lâm gia một chuyến.

“Sẽ không, bọn hắn ra tay muốn đoạt Hoàng Kim lân mà thôi chứ không muốn đuổi tận giết tuyệt, lâm gia cũng không khả năng gây phiền phức.”

“ Tiểu bối đoạt đồ mà tài nghề không bằng người bị đánh cũng đáng, chưởng bối cũng không khả năng đòi lại công đạo. Lâm gia bên kia thấy Lâm Trường Sinh bị đánh vậy sợ không ít người mở tiệc ăn mừng đấy.”

Thấy Vũ Hạ trả lời Diệp Thiên cũng gật đầu, nếu đã không có chuyện gì thì hắn cũng lười đi qua Lâm gia.

Vũ Hạ cũng nhìn về Lý Mộng Linh có chút bất ngờ, không ngờ vị tộc muội này mạnh như vậy, cùng cảnh giới với hắn. Nếu đánh với Lý Mộng Linh sợ phần thắng không có bao nhiêu, hắn đánh với Lâm Trường Sinh mấy lần mà không ai làm gì được ai, vậy mà Lý Mộng Linh dễ dàng đánh bại Lâm Trường Sinh.

Đánh với đám Lâm Trường Sinh cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của đám Diệp Thiên. Lên đường về không khí có chút vui vẻ vì câu được Hoàng Kim lân.

“Hoàng Kim lân nấu gì thì ngon Vũ Hạ huynh.”

Lý Phá Thiên có chút hiếu kỳ hỏi Vũ Hạ.

“Ta cũng không nhớ, ta mới ăn có một lần, còn trăm năm Hoàng Kim lân thì chưa có cơ hội, để về hỏi ông nội.”

Rất nhanh mọi người tiến về Vũ phủ mà không gặp chuyện phiền phúc gì nữa, nay Vũ phủ đã chuẩn bị hoàn tất cho lễ mừng thọ lên đèn hoa trang trí rực rõ khắp Vũ phủ, người làm hạ nhân tấp lập chuẩn bị bầu không khí hết sức tươi vui.

Khi thấy bóng của Vũ Hạ về Vũ phủ Vũ Hạo đã chửi ấm lên:

“Tên khốn kiếp hai ngày này ngươi đi đâu, không thấy mọi người bận bịu mà giúp đỡ hay sao.”

“Ta dẫn Mộng Linh đi thăm kinh thành.”

Lời nói của của Vũ Hạ chó chút rụt rè như đang phạm sai lầm.

“Hừ.”

Vũ Hạo hừ lạnh với Vũ Hạ nhưng nhìn thấy Hoàng Kim lân hắn có chút bất ngờ.

“Các ngươi câu được.”

“Đúng rồi cha, Tiểu Uyên câu được, ha ha ngài mang nó chuẩn bị mấy món ăn rồi kêu ông nội và mọi người cùng ăn, chẳng mấy khi mọi người được ăn Hoàng Kim Lân trăm năm.”

Vừa nói Vũ Hạ hoàn toàn quên mất mình bị chửi mà vui cười nói với Vũ Hạo.

Nghe lời nói của Vũ Hạ Vũ Hạo cũng có chút vui mừng, ngay cả hắn cũng chưa bao giờ được ăn trăm năm Hoàng Kim Lân.

“Được rồi, để ta sai nhà bếp chuẩn bị, các người về tắm rửa rồi tiến về tiểu viện của ông nội các ngươi.”

Nói xong Vũ Hạo đoạt mất Hoàng Kim Lân trong tay Vũ Hạ tiến về phía nhà bếp với nét mặt tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.