Ngay giữa lúc tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Viễn Trình liền từ phía sau đám người bước ra.
“Ta có thể thử một chút không? Ngoài là Quốc sư ra, ta còn biết một chút về y thuật“. Chu Viễn Trình nói chuyện vô cùng trầm ổn, giọng nói từ tính rót vào tai, quả thực như có một loại ma lực kỳ diệu nào đó khiến người ta tin tưởng vô điều kiện.
Liên tiếp hai vị y sư đều bó tay, Cố Văn Quân lẫn Khắc Lạp Tư đi từ kỳ vọng tới thật vọng đã không còn quá nhiều niềm tin.
Nhưng là, dù cho chỉ có một tia hy vọng, bọn họ cũng vẫn muốn thử một lần. Vì thế bọn họ đều tránh qua một bên, để Chu Viễn Trình tiến đến chuẩn bệnh cho Phó Gia Hiên.
Chỉ là, không ngờ tới Chu Viễn Trình không hề chuẩn bệnh theo cách bình thường. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn lúc này đột ngột rút ra một lá bùa màu vàng, bên trên viết vẽ những ký tự màu đỏ thẩm.
Chu Viễn Trình đem lá bùa trực tiếp dán lên trán Phó Gia Hiên, sau đó liền tiến hành một loạt các pháp quyết vô cùng phức tạp. Cuối cùng, sau khi hắn kết ấn, lá bùa trên trán Phó Gia Hiên liền tan thành mảnh vụn, ngay cả một mảnh tro bụi cũng không còn.
Cố Văn Quân tuy là người thời cổ đại, nhưng hắn lại không tin tưởng vào những chuyện quỷ thần. Mắt thấy Quốc sư Bắc Mạc lấy ra lá bùa kia, hắn liền đã có bài xích rất lớn.
Thế nhưng kỳ tích xảy ra, mặc dù một loạt thao tác này của Chu Viễn Trình không thể làm Phó Gia Hiên tỉnh lại, nhưng mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy, màu sắc xanh tím trên da y đã rút đi hơn nửa.
Chu Viễn Trình hài lòng thu tay, mọi người vây xung quanh liền trăm miệng một lời hỏi thăm tình hình của Phó Gia Hiên.
“Thứ mà Phó tiểu công tử mắc phải, không phải độc cũng chẳng phải bệnh.
Có phải từ nhỏ Phó tiểu công tử đã ốm yếu nhiều bệnh hay không?
Đây là những biểu hiện cho thấy linh hồn và cơ thể không đồng nhất, hiện tại trường hợp xấu nhất đã xảy ra, hồn và thể xảy ra “xung đột”, cho nên mới có loại hiện trạng như vậy.
Cách ban nãy của ta chỉ là tạm thời, lá bùa kia cũng chỉ có tác dụng trong vòng ba ngày. Nếu không tìm ra được cách, ba ngày sau khi lá bùa kia hết hiệu lực, Phó tiểu thiếu gia e rằng sẽ không giữ được mạng“.
Trên mặt Chu Viễn Trình cũng không bày ra biểu tình gì, nhưng từ trong giọng nói vẫn có thể nghe ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Vậy ngài có cách gì không? Chỉ cần để Hiên nhi có thể tỉnh lại, cho dù muốn ta làm gì cũng được“. Cố Văn Quân phản ứng đầu tiên, hắn cũng không quản cái gì chuyện quỷ thần, chỉ cần có thể để Hiên nhi của hắn khỏe mạnh bình an tỉnh lại là được.
“Cách thì không phải không có. Nhưng mà ta cần phải đưa Phó tiểu công tử về Bắc Mạc mới có thể chữa được. “Thứ kia” vốn là quốc bảo trấn quốc của Bắc Mạc, là một thứ cực kỳ linh thiên, cho nên càng không thể tùy tiện mang đến Nhật Nguyệt được“.
Chu Viễn Trình nói đến đây liền có chút bất đắc dĩ, giống như hắn thật sự muốn cứu người, nhưng mà lực bất tòng tâm vậy.
“Không được“. Vừa nghe tới Chu Viễn Trình muốn đem Phó Gia Hiên về Bắc Mạc, Khắc Lạp Tư liền là người phản ứng đầu tiên. Hắn vẫn còn chưa quên lời Quốc sư đã dặn đâu.
“Còn không tới phiên Thái tử Tây Vực ngài quyết định. Đi, chúng ta hiện tại liền thu xếp đến Bắc Mạc một chuyến“. Vừa nghe có cách, Cố Văn Quân liền nóng lòng muốn đi thu thập tư trang chuẩn bị sẵn sàng lên đường đến Bắc Mạc.
Hắn giờ phút này nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đến việc tranh đoạt ngai vàng với Cố Văn Vũ nữa. Tính mạng của Phó Gia Hiên ở trong lòng hắn chính là sự ưu tiên hàng đầu, không có ngoại lệ.
“Chỉ sợ không thể. Bản thân ngài dương khí quá thịnh, hơn nữa mệnh cách lại đối lập với Phó tiểu công tử. Lần này ngài đi theo, chỉ sợ sẽ khiến tình trạng của Phó tiểu công tử ngày càng trầm trọng hơn mà thôi“. Chu Viễn Trình nhìn kĩ Cố Văn Quân, sau đó quả quyết lắc đầu.
“Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta chính là thân nhân ruột thịt của Hiên nhi. Có thể chứ?“. Nhan Tuyết Hà nghe vậy liền nóng lòng xen vào.
“Cái này lại càng không, “thứ kia” kỵ nhất chính là hai từ “thân nhân” này. Nếu các vị tin tưởng, thì có thể giao Phó tiểu công tử cho ta. Còn nếu không, vẫn có thể tìm cao nhân khác cao minh hơn“.
Chu Viễn Trình liên tục bác bỏ ý muốn theo đến Bắc Mạc của mọi người. Hắn nói xong liền đứng dậy, một bộ chuẩn bị rời đi.
Chu Viễn Trình chính là muốn đẩy tất cả bọn họ vào thế khó, để bọn họ lựa chọn.
Một là để Phó Gia Hiên cứ nằm như vậy chờ chết, còn “cao nhân” kia mờ mịt chẳng biết có thể tìm thấy hay không.
Hai là mạo hiểm để một mình Phó Gia Hiên theo hắn về Bắc Mạc, cơ hội được chữa trị liền ở ngay trước mắt.
Khi nói ra lời này, trong lòng Chu Viễn Trình cũng đã nắm chắc tám phần mười rồi.
“Vậy còn ta thì sao?“. Khắc Lạp Tư tuy rằng không muốn để Phó Gia Hiên đặt chân tới Bắc Mạc, nhưng tình thế cấp bách, nếu như hắn có thể theo sau bảo vệ y thì đến Bắc Mạc liền cũng chẳng tính là gì.
“Thái tử điện hạ, ngài đây là nghe không hiểu ý của ta sao? Nhị điện hạ và ngài, cả hai đều là dương khí quá thịnh, cho nên lấy tình trạng của Phó tiểu thiếu gia ra xem xét, cả hai ngài vẫn là nên cách xa y ra một chút“.
Chu Viễn Trình nói tới đây, giọng nói liền đã hơi mất kiên nhẫn. Hằn nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh một vòng, sau đó khẽ thở dài.
“Thôi vậy. Nếu mọi người đã không tin tưởng ta, vây thì hiện tại vẫn là nên đi tìm cao nhân khác thì hơn. Nói không chừng vẫn còn kịp, dù sao ta cũng đã kéo dài thời gian thêm ba ngày rồi“. Chu Viễn Trình lần này nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài.
“Khoan đã“. Chu Viễn Trình vừa bước một chân ra khỏi cửa liền đã bị Cố Văn Quân gọi lại.