Dường như cảm thấy lửa cháy vẫn còn chưa đủ lớn, Cố Văn Thành lúc này đứng ở một bên còn vội chen mồm vào.
“Nhị đệ, ngựa non háo đá, đừng vì có được chút quyền lực mà muốn làm gì thì làm.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của hàng trăm hàng ngàn bá tánh dưới trướng Nhật Nguyệt, không phải chuyện có thể tùy tiện mang ra để đùa giỡn đâu.
Ta biết đệ vội vàng muốn chứng minh bản lãnh của mình, nhưng giờ quả thực chưa phải lúc đâu“.
Cố Văn Vũ làm ra dáng vẻ rất hiểu biết nói ra mấy câu hết sức đạo lí. Ngay lập tức liền có một đám văn võ bá quan hùa theo như vịt.
“Đại hoàng huynh quả thực nói rất có đạo lí. Quả không hổ danh là người âm thầm đứng sau giao dịch lậu với Bắc Mạc.
Chúng ái khanh bên dưới cũng vậy. Chắc hẳn ai cũng có một chân trong chuyện này, cho nên mới kịch liệt phản đối chuyện tấn công Bắc Mạc có đúng không?“.
Cố Văn Quân đứng trước lời chỉ trích cũng như phản đối của toàn triều, vẻ mặt trước sau đều vô cùng bình tĩnh.
Từ trong miệng hắn phun ra từng lời nói có sức oanh tạc cực lớn, khiến trong phút chốc cả triều đều lâm vào trầm lặng. Người có dính líu thì tái xanh cả mặt, còn người không dính líu thì lo lắng bản thân bị xử tội oan.
Đặc biệt là Cố Văn Vũ, vẻ mặt đắc chí của hắn ngay lập tức bị dập tắt, trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng trống rỗng.
Không thể nào! Làm sao Cố Văn Quân có thể biết được?! Từ đầu đến cuối chuyện hắn thông đồng với Bắc Mạc đều được bảo mật an toàn tuyệt đối. Những người từng truyền tin cơ mật qua lại giữa hai bên cũng đều đã bị hắn hạ thủ để bịt miệng hết cả rồi.
Tại sao? Làm cách nào Cố Văn Quân có thể biết được chuyện đó? Hay hắn chỉ là đang...đoán mò? Tùy tiện thăm dò một chút, để bản thân hắn tự loạn trận tuyến, sau đó lộ ra sơ hở?.
“Nhị hoàng đệ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Có chứng cớ thì hãy mang ra, đừng cứ ở đó nói suông làm tổn hại tới danh dự của bản vương“.
Cố Văn Vũ tự tin cho rằng, mọi chứng cớ đều đã được bản thân dọn dẹp sạch sẽ, Cố Văn Quân dù có tìm cũng không thể tìm thấy gì, cho nên hắn ta mới dám mạnh miệng như vậy.
Hơn nữa, từ thái độ đến cách xưng hô đều hiện rõ bản chất hỗn xược không xem Cố Văn Quân vào mắt.
Từ khi Cố Văn Quân được phong làm Thái tử tới nay, ai cũng cung kính gọi hắn một tiếng “Thái tử điện hạ“.
Vậy mà Cố Văn Vũ từ đầu tới cuối đều chưa từng cho Cố Văn Quân chút mặt mũi nào, vẫn cứ luôn miệng gọi hắn là “Nhị hoàng đệ”, hơn nữa còn tự xưng là “Bản vương“.
“Dĩ nhiên là Cô không nói suông“. Cố Văn Quân nói xong liền phất tay, ngay lập tức liền có thị vệ chạy đi nhận mệnh.
Chỉ chốc lát sau, bọn liền đã đem người mang đến. Người nọ khoảng tứ tuần, nhưng tóc tai rối bời, từ trên xuống dưới đều vô cùng nhếch nhác, thế nhưng từ y phục trên người lẫn ngũ quan liền rất dễ nhận ra là người Bắc Mạc.
Ngay lúc nhìn thấy người nọ được giải vào điện, tròng mắt Cố Văn Vũ co lại, tay chân lúc này trở nên lạnh toát.
“Đại hoàng huynh, huynh có nhận ra người này không?“. Cố Văn Quân hơi nhếch môi, sau đó quay sang Cố Văn Vũ, nói bằng giọng điệu châm chọc.
Cho dù kế hoạch có hoàn hảo tới đâu, cho dù Cố Văn Vũ có bịt miệng kín cỡ nào thì cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra. Muốn người ta không biết, thì trừ phi mình không làm.
Lần này Cố Văn Quân không chỉ đơn thuần là tìm được chứ cớ, mà còn “thuận tiện” bắt luôn được một tên đầu xỏ.
Cố Văn Quân và Khắc Lạp Tư cùng nhau hợp tác, mất rất nhiều công sức cho hành động lần này.
Nhưng quả thực không hổ danh là mật thám của Bắc Mạc, khi tên kia sa lưới, thà rằng cắn l.ư.ỡ.i tự sát chứ tuyệt nhiên không khai ra nửa chữ.
Cũng may, Tây Vực lắm độc nhiều thuốc hay, dược sư của Tây Vực chỉ vừa cho tên kia một con cổ trùng, hắn liền đã ngoan ngoãn khai ra hết tất cả, hơn nữa còn giao nộp luôn cả thư từ qua lại có con dấu của Cố Văn Vũ lẫn Bắc Mạc.
Chưa hết, Cố Văn Vũ còn ăn hối lộ và buôn lậu muối sắt của Nhật Nguyệt cho Bắc Mạc. Không chỉ hắn, ngay cả một vài quan viên trong triều cũng có tham dự, ai nấy đều thu về một khoảng kết xù.
Cho nên lúc này ở trên triều, khi tên nọ ngoan ngoãn khai báo rồi trình lên chứng cứ, Cố Văn Vũ đã hai mắt tối sầm, chân mềm nhũn không đứng vững nổi nữa mà quỳ sụp xuống đất.
Cả triều lúc này toàn bộ im lặng chẳng ai dám nói một lời nào.
Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới, nội gián trong Nhật Nguyệt lại là Đại điện hạ. Nhìn con dấu đỏ chói mắt trên mật thư, lại nhìn đến ngày tháng thư từ qua lại đã có hơn một năm, tất cả đều chỉ biết thở dài lắc đầu.
Vì để tranh giành ngôi vị Thái tử, Cố Văn Vũ đúng là chuyện gì cũng có thể làm, ngay cả có là việc bán nước cũng không hề ngần ngại.
Trong mật thư có một đoạn ghi rất rõ, nếu như Bắc Mạc có thể trợ giúp Cố Văn Vũ thuận lợi lên ngôi, hắn liền nguyện ý trao nửa giang sơn cho Bắc Mạc.
Bắc Mạc đã thể hiện dã tâm từ rất sớm, kí hiệp định với Nhật Nguyệt chỉ là kế sách nhằm khiến Nhật Nguyệt lẫn Tây Vực lơi lỏng phòng bị mà thôi.
Thử tưởng tượng, nếu như Cố Văn Vũ thật sự lên ngôi Hoàng đế, một nửa Nhật Nguyệt trở thành của Bắc Mạc.
Tới lúc đó, Bắc Mạc chính là lớn nhất, bọn chúng nếu muốn công kích Tây Vực lẫn Nhật Nguyệt, liền quả thực cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Ai nấy đều nghĩ đến cảnh ấy mà sợ, quả thực là bọn họ đã sống trong thái bình thịnh thế quá lâu, cho nên quên mất chiến tranh chính là khốc liệt như thế nào.
Một khi Cố Văn Quân đã hạ quyết tâm, thì đó chính là ngày tàn của mẫu tử Cố Văn Vũ. Chuyện năm xưa Thẩm Vân Nguyệt ám hại mẫu phi của Cố Văn Quân cũng bị hắn lôi ra ngoài ánh sáng.
Cố Văn Vũ lẫn Thẩm Vân Nguyệt bị đày ra biên ải xa xôi, mọi của cải lẫn tước vị đều đã bị tước bỏ. Cả hai đều từng mang danh phận dưới một người trên vạn người, vậy mà hiện tại lưu lạc đến mức một đồng xu dính túi cũng không có.
Cố Văn Quân không vội giết hai người bọn họ, thử tưởng tượng, khi một người sống trong nhung lụa được người người kính trọng, đột nhiên lại bị biếm làm thường dân, bị người xem thường chẳng khác nào một tên ăn mày.
Sự chênh lệch đến nghiêng trời lệch đất này, thử hỏi có mấy ai chịu được? Chưa kể, cuộc sống ở biên ải vừa khó khăn vừa khốc liệt, hơn nữa còn rất dễ bị xem là gián điệp mà bị giết nhầm.
Cố Văn Quân muốn bọn họ sống, sống để trả giá cho những gì mà bản thân họ đã gây ra.
...
Chuyện mà mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt đã làm nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, ai ai cũng biết danh tiếng thối tha của cả hai người bọn họ.
Sử sách lưu lại tiếng xấu muôn đời, những câu chuyện và các bài đồng dao chấm biếm cũng lần lượt được ra đời để chế giễu hai mẫu tử kia.
Ngày bọn họ bị đày ra biên ải, dân chúng vây xem rất đông, người thì ném rau cải thối, người thì ném trứng vịt thối, quả thực khung cảnh “đưa tiễn” hết sức rầm rộ.
Cùng lúc đó, sau khi xử lí chuyện của mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt xong, lại xử lí chỉnh đốn một đám quan viên không an phận.
Tây Vực lẫn Nhật Nguyệt lúc này liền đang cùng nhau hợp tác, bàn bạc kế hoạch tác chiến để tấn công Bắc Mạc sớm nhất có thể.