Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 81: Chương 81




Phó Gia Hiên mơ, mơ thấy bản thân lạc vào một khoảng không gian hư ảo. Cả người y nhẹ tênh, bồng bềnh giống như mây vậy, cứ thế trôi lơ lửng trên không.

Bên tai y lúc này chợt vang lên tiếng mèo kêu, rất khẽ, sau lại lớn dần lên. Phó Gia Hiên quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt màu hổ phách vô cùng xinh đẹp lại có thần.

Quả nhiên là một bé mèo.

Phó Gia Hiên theo bản năng vươn tay ra sờ sờ một chút, mèo con cũng thuận theo, dùng đuôi quấn quanh cổ tay y, sau đó còn đem mặt cọ cọ vào lòng bàn tay y để làm nũng.

“Ngài là người tốt, người tốt nhất định sẽ được báo đáp.

Trước kia ngài cứu ta một mạng, mèo tinh có chín cái mạng, hiện tại ta đem một cái trả lại cho ngài.

Trở về đi, từ nay về sau, hy vọng ngài có thể sống thật hạnh phúc“.

Bên tai Phó Gia Hiên vang lên một giọng nói, chất giọng vô cùng đặc biệt, thanh âm lại như xa như gần. Y lúc này mới chợt nhớ tới, chẳng trách y nhìn thấy bé mèo này lại quen như vậy.

Nó, chẳng phải là mèo con mà y đã cứu trước khi chết trước kia hay sao?.

Chưa kịp đợi Phó Gia Hiên kịp định thần lại, trước mắt liền đã chói lòa, một mảnh trắng xóa bao trùm toàn bộ tầm mắt.

Cùng lúc này ở Phó gia, tượng mèo bằng vàng ròng mà Phó Gia Hiên vẫn luôn đặt trên đầu giường lúc này cũng phát ra thứ ánh sáng chói lóa. Đợi đến khi ánh sáng biến mất, tượng mèo cũng đã không còn ở đó nữa rồi.

Phó Gia Hiên mơ màng tỉnh lại, y vừa hé mắt, đập vào mắt liền chính là cảnh tượng Cố Văn Quân đang tự kề đao vào cổ mình.

Phó Gia Hiên đầu óc thanh tỉnh, sau đó dùng hết sức lực bình sinh, cố sức vươn tay ghì lại cánh tay hắn.

“Huynh...làm gì vậy hả?!“. Phó Gia Hiên giương mắt, cố sức mở miệng lên tiếng. Chỉ là tuy rằng trong lòng nghi hoặc cùng tức giận, nhưng y lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng thì thào vô cùng yếu ớt.

Thanh đao bị Cố Văn Quân siết chặt đến tay nổi gân xanh, nháy mắt chỉ vì một cái chạm nhẹ của Phó Gia Hiên mà 'leng keng' rơi xuống đất.

Cố Văn Quân chầm chậm hạ xuống tầm mắt, nhìn thấy Phó Gia Hiên vốn đã mất đi sinh cơ, hiện tại lại đang giương mắt nhìn mình, hắn liền không khỏi giật mình, nhưng càng nhiều hơn chính là mừng như điên.

Phó Gia Hiên bất ngờ nhận lấy một cái ôm thật chặt từ Cố Văn Quân, y còn có thể rõ ràng cảm nhận được bả vai đang run rẩy của hắn.

Cố Văn Quân hắn...đang khóc? Vì sao chứ? Vì...y sao?.

Phó Gia Hiên lúc này mới nhớ ra, bản thân vừa rồi chính là bị Nhược Thủy đâm một dao.

Hiện tại ngay cả Phó Gia Hiên cũng lâm vào hoang mang. Tay y vô thức sờ sờ lên vị trí ở trước ngực, ngoại trừ một mảnh máu tươi ướt đẫm ra thì không có miệng vết thương nào ở đó nữa cả.

Phó Gia Hiên lúc này mới chợt nhận ra một điều, giấc mơ kia, bé mèo nhỏ kia, tuy rằng tất cả đều thật ảo diệu, nhưng tất cả dường như đều là thật.

Một mạng này của y, chính là được bé mèo con kia “trả lại“.

Khi Phó Gia Hiên còn đang thất thần, lúc này cằm y đột ngột bị nâng lên, đối diện chính là ánh mắt đỏ ngầu còn mang theo chút ánh nước của Cố Văn Quân.

Hắn cứ thế nhìn y chằm chằm, sau đó đột ngột cúi đầu, môi chạm vào môi y.

Phó Gia Hiên sững người, hai mắt mở to. Cố Văn Quân không đơn giản chỉ là môi chạm môi, l.ư.ỡ.i hắn lúc này bắt đầu luồn vào trong, càn quấy khuấy đảo trong khoang miệng y.

Phó Gia Hiên theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng rốt cuộc lại không làm. Cũng không biết do bản thân y không còn sức lực để đẩy hắn ra, hay là do y vốn muốn thuận theo hắn nữa.

...

Hoàng cung Bắc Mạc lúc này đã được thanh tẩy hoàn toàn, dấu vết chém giết cũng đã được lau dọn sạch sẽ.

Cố Văn Quân lúc này bế Phó Gia Hiên trên tay, một đường thẳng tiến đến Thái y viện.

Thái y bị bắt đến vô cùng sợ hãi, miệng liên tục nói xin tha mạng. Sau khi biết bọn họ chỉ tới để trị thương, lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà chuẩn bệnh.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy 'vết thương nghiêm trọng' trong miệng Cố Văn Quân trên thân thể của Phó Gia Hiên, lão Thái y liền không khỏi trầm mặc.

Ai có thể nói cho lão biết, rốt cuộc vị này là bị thương ở chỗ nào hay không? Ban nãy nhìn thấy trên người vị Thế tử này toàn máu là máu, lão còn nhũn hết cả chân, cứ tưởng là y sắp chết tới nơi rồi.

Nào ngờ hiện tại vạch áo ra, liền một chút dấu vết cũng không có, quả thực là làm lão một phen hú vía.

Mà không chỉ riêng lão Thái y, Cố Văn Quân cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ra.

Hắn có thể khẳng định một điều, người bị dao đâm là Phó Gia Hiên, dao là thật, người là thật, vết thương và cả máu tươi tất cả đều là thật.

Hơn nữa lúc ấy, Hiên nhi đã...tắt thở, cũng là thật.

Điều kỳ lạ bắt nguồn từ lúc y đột ngột tỉnh lại, sau đó chính là miệng vết thương biến mất một cách thần kỳ thế này.

Cố Văn Quân cho lão Thái y lui xuống, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân bốn mắt nhìn nhau.

“Hiên nhi có chuyện gì muốn nói với ta không?“. Cố Văn Quân không trực tiếp hỏi Phó Gia Hiên rằng chuyện gì đang xảy ra. Mà chỉ hỏi một câu vô cùng đơn giản, đồng thời cho y cơ hội lựa chọn có muốn nói ra bí mật cùng hắn hay không.

Phó Gia Hiên ngồi trên giường, môi mím lại thành một đường thẳng. Y suy nghĩ cũng không bao lâu liền đã có quyết định.

“Có thể những điều ta nói lúc này rất vô lí, rất ảo diệu, nhưng những điều ta sắp nói đây, tất cả đều là thật“.

Phó Gia Hiên hít sâu một hơi, vừa hồi tưởng vừa vắn tắt kể lại từng chuyện từng chuyện một cho Cố Văn Quân nghe.

Từ lúc y cứu bé mèo rồi bị tai nạn, xuyên không như thế nào, lớn lên ra sao, ngay cả chuyện lần này nhặt được về một mạng bằng cách nào cũng đều kể hết cho hắn nghe.

Phó Gia Hiên kể xong liền len lén quan sát sắc mặt của Cố Văn Quân, chỉ sợ hắn nghĩ y bị điên, hoặc cho rằng y là dị loài đem y ra thiêu sống.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Cố Văn Quân từ đầu tới cuối đều chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt cũng không bày ra biểu cảm gì gọi là kinh sợ hoặc nghi kỵ cả.

Chỉ thấy hắn lúc này đột nhiên ôm Phó Gia Hiên vào lòng, tay vỗ nhẹ lên đầu y như trấn an, giọng nói trầm thấp lại êm tai chậm rãi vang lên.

“Chỉ cần là lời Hiên nhi nói, thì dù có vô lí đến thế nào ta đều tin. Hiên nhi đã vất vả nhiều rồi, hiện tại tất cả đều để ta lo đi, Hiên nhi chỉ cần ở bên cạnh ta hưởng thụ cuộc sống an nhàn đến hết đời thôi, có được không?“.

Cố Văn Quân chầm chậm thổi hơi vào bên tai Phó Gia Hiên, nói ra những lời vừa như tỏ tình vừa như đang dụ dỗ.

Đã đánh mất một lần, cho nên Cố Văn Quân biết rõ cảm giác đó lạc lõng và tuyệt vọng đến mức nào. Hiện tại khó khăn lắm mới có được cơ hội, hắn không quản nhiều nữa, cứ thế mà nắm bắt lấy thôi.

Phó Gia Hiên quả thực bị những lời này của Cố Văn Quân làm cho cảm động. Cũng không biết y có hiểu hết hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Cố Văn Quân hay không mà ma xui quỷ khiến lại gật đầu đồng ý.

Ngay sau cái gật đầu đó, Phó Gia Hiên liền trực tiếp bị áp lên trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.