Phó Gia Hiên cũng không biết mình về đến Phó gia bằng cách nào, y cứ thế ngồi ngẩn người, trong đầu lặp đi lặp lại đoạn đối thoại của hai vị Lý đại nhân và Triệu đại nhân ban nãy.
Bọn họ nói đúng, hiện tại Cố Văn Quân đã là vua một nước, hắn rồi cũng sẽ phải lập hậu, sinh con nối dõi cho Hoàng tộc Cố thị.
Hậu cung ba ngàn giai lệ, nữ nhân xinh đẹp thướt tha dạng gì mà chẳng có. Rồi sẽ có những nữ nhân có thể làm vừa lòng Cố Văn Quân, ngày ngày kề cận bên hắn, thân mật ở cạnh hắn.
Hắn rồi sẽ có thật nhiều mỹ nhân trong hậu cung, cũng sẽ có thật nhiều Hoàng tử Công chúa đáng yêu bụ bẫm.
Mà y...một nam nhân như y...cái gì cũng không làm được.
Nơi này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Hơn nữa Cố Văn Quân thân là vua một nước, thì lại càng chẳng ai cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng là một người sống hai mươi mấy năm ở thời hiện đại, tư tưởng hôn nhân một một đã sớm ăn sâu vào máu.
Phó Gia Hiên vốn không phải người hẹp hòi, nhưng về phương diện tình cảm, y quả thực không thể chấp nhận được chuyện bản thân sẽ cùng một đám người tranh giành một nam nhân.
Nơi này là cổ đại, quan niệm tư tưởng đối với đồng tính luyến ái còn cổ hủ vô cùng. Cho dù Cố Văn Quân có thật sự yêu y, muốn bất chấp tất cả để ở bên y thì sao chứ?
Đúng là y sẽ như ý hắn, được ở lại bên cạnh hắn. Nhưng trước những lời đàm tiếu, dị nghị, một nam nhân như y làm sao có được danh phận đây?
Hay chỉ ngày ngày mòn mỏi đợi chờ hắn ở trong hậu cung với thân phận một nam sủng?.
Về mặt danh dự, không chỉ riêng y, mà trên dưới Phó gia cũng không thể nào chấp nhận được thân phận nam sủng kia.
Cho dù Cố Văn Quân có thật sự cho y danh phận. Nhưng bản thân y lại không muốn bị nhốt trong cái lồng son kia, ngày ngày phải bày mưu tính kế tranh đoạt ân sủng với một đám nữ tử.
Nghĩ tới đây, Phó Gia Hiên cười khổ một tiếng.
Còn một giả thiết nữa chính là, nếu như Cố Văn Quân thật sự yêu y đến điên rồi, bất chấp hết thảy muốn lập y làm Hoàng hậu thì sao?
Hắn chỉ vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa sâu, nếu lại còn vì chuyện này mà đối chọi gay gắt với một đám văn võ bá quan, sau này hắn phải trị quốc như thế nào đây?
Hiện tại mối quan hệ giữa cả hai lại trở thành gánh nặng đối với hắn.
Từ bé đến lớn, Cố Văn Quân đã luôn chăm sóc cho y. Mà y lại chưa làm được gì cho hắn cả, hiện tại, y không muốn vì y mà hắn khó xử, vì y mà hắn vướng phải thêm càng nhiều rắc rối.
Chỉ trong thoáng chốc mà trong đầu Phó Gia Hiên đã suy nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh. Nhưng những điều y lo lắng không phải dư thừa, mà tất cả đều có khả năng xảy ra.
Lúc đáp ứng Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên quả thực chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng sau khi Cố Văn Quân lên ngôi, sau khi Phó Gia Hiên nghe được những lời kia, y mới nhận ra một điều rằng, hình như bản thân đã quá vội vàng rồi.
Lúc đó y chỉ ngỡ ngàng vì Cố Văn Quân thích mình, sau đó vui mừng vì bản thân hình như cũng thích hắn. Cả hai đều cùng thích nhau, ở bên nhau là chuyện hạnh phúc đến nhườn nào?
Cho nên lúc đó y cái gì cũng không nghĩ được, trong mắt chỉ có tình yêu mà thôi.
Nhưng giờ đây, hiện thực thẳng thừng tát cho Phó Gia Hiên một cái tát đau điếng, khiến đầu óc mụ mị vì tình của y trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Lí trí nói với y rằng, y đã sai rồi, y và Cố Văn Quân, từ đầu đã chẳng ở cùng một thế giới.
Dù họ có ăn chung ngủ chung, cùng nhau lớn lên, ngày ngày cận kề bên nhau, nhưng suy cho cùng vẫn có những khác biệt thật lớn.
Cố Văn Quân là người đứng đầu một nước, hắn còn có giang sơn xã tắc cần phải lo.
Tâm trí hắn đặt ở chí lớn, ở hàng vạn hàng ngàn con dân ngoài kia. Mà y, y chỉ có một trái tim nhỏ bé hẹp hòi mà thôi.
Phó Gia Hiên chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường, an ổn làm một con cá mặn đến hết đời.
Chứ không phải làm một nam nhân sống trong hậu cung, từ từ bị những âm mưu và đố kị ăn mòn lí trí, ngày ngày phải đấu mưu đấu trí tranh giành thánh ân với một đám nữ nhân.
...
Có lẽ vì trong đầu suy nghĩ quá nhiều chuyện, cho nên Phó Gia Hiên ăn cũng không ngon, ngủ cũng chẳng yên giấc như trước kia nữa.
Sáng nay khi dùng bữa sáng, nhìn quầng thâm dưới mi mắt Phó Gia Hiên, Nhan Tuyết Hà liền không khỏi lo lắng.
“Hiên nhi, gần đây sức khỏe con không tốt sao? Nói mẫu thân nghe không khỏe ở chỗ nào, mẫu thân mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến chữa bệnh cho con“.
Nhan Tuyết Hà vừa nói vừa bỏ vào bát Phó Gia Hiên một cái sủi cảo nhân tôm thịt.
“Hiên nhi không sao. Mẫu thân đừng lo“. Phó Gia Hiên lắc lắc đầu, tuy rằng y không muốn ăn nữa, nhưng nhìn cái sủi cảo mà Nhan Tuyết Hà gắp cho mình, y vẫn là ngoan ngoãn cắn một miếng.
Chỉ là, vừa ngửi được mùi của tôm, không hiểu sao dạ dày của y lại một trận cuộn trào.
Sắc mặt Phó Gia Hiên trắng xanh, nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Nhan Tuyết Hà, y vẫn là cắn răng nuốt xuống cơn buồn nôn lẫn cái sủi cảo nhân tôm thịt kia.
Dùng bữa xong trở về phòng, Phó Gia Hiên liền lập tức chạy ngay tới nhà xí đem tất cả những gì vừa ăn xong nôn hết ra ngoài.
Nôn xong, dạ dày y lúc này mới thoải mái đôi chút.
Khẩu vị Phó Gia Hiên dạo này vốn đã không tốt, ban nãy khó khăn lắm mới ăn được một ít, hiện tại liền chẳng còn gì trong bụng nữa rồi.
Sắc mặt Phó Gia Hiên trắng xanh, đôi môi tái nhợt, thân thể yếu nhược chậm rãi từng bước một quay trở về phòng mình.
Lúc Thúy Lan và Thúy Liễu vào phòng tìm Phó Gia Hiên, sau khi nhìn thấy y, cả hai đều không khỏi hoảng hồn.
Đêm hôm đó Phó Gia Hiên đột nhiên sốt cao, đại phu kê đơn thuốc cho y, nói rằng có thể do thời tiết giao mùa, thân thể y quá yếu nên thích ứng không kịp, uống xong vài thang thuốc này liền nhanh chóng khỏe lại thôi.
Tuy rằng đại phu đã nói như vậy, nhưng Nhan Tuyết Hà vẫn không mấy yên tâm.
Nàng sai người đi nấu cháo, hầm nhân sâm để bồi bổ cho Phó Gia Hiên. Còn bản thân thì thức suốt đêm ở cạnh giường bệnh chăm sóc y.