Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 90: Chương 90




Nửa đêm Phó Gia Hiên lại sốt cao thêm lần nữa, cả người y cuộn tròn lại, mồ hôi lạnh đầm đìa thấm ướt cả một mảng áo.

Nhan Tuyết Hà tưởng y lạnh, một bên thay khăn ấm đắp lên trán Phó Gia Hiên, một bên lấy thêm một tấm chăn dày đắp cho y.

Trong cơn mê man, Phó Gia Hiên chỉ biết theo bản năng cuộn người lại để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Hơn nữa y cuộn mình lại không phải vì lạnh, mà là vì bụng dưới đột ngột co thắt một cách vô cùng đau đớn

Phó Gia Hiên không biết diễn tả cơn đau này như thế nào, bởi vì trước giờ y còn chưa từng chịu qua loại đau đớn nào giống như vậy.

Cảm giác cứ như nội tạng bên trong bị đảo lộn hết cả lên, còn r.u.ộ.t của y thì đang điên cuồng thắt vào nhau vậy.

Phó Gia Hiên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng xanh không nhiễm nỗi chút huyết sắc, đôi môi tái nhợt mím lại, hàm răng cũng nghiến chặt vào nhau.

Cũng may cơn đau này cũng không kéo dài quá lâu, sau khi đau đớn nơi bụng dưới qua đi, Phó Gia Hiên cũng ngưng phát sốt.

Nhan Tuyết Hà lúc này mới thở phào một hơi, ban nãy nàng suýt chút nữa đã chạy đi tìm đại phu tới rồi.

...

Mới sáng sớm tinh mơ cả Phó gia đã phải đột ngột tiếp đón Thánh giá.

Cố Văn Quân nửa đêm đang phê duyệt tấu chương thì nhận được tin Phó Gia ngã bệnh.

Hắn vốn định lập tức đến Phó gia tìm y, nhưng nghĩ tới hiện tại trời đã khuya, hắn mà đến không biết có giúp gì được hay không, nhưng rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Phó Gia Hiên.

Cho nên Cố Văn Quân nhịn rồi lại nhịn, y bệnh hắn ngủ cũng không nỗi, cho nên thức sáng đêm duyệt tấu chương, sau đó trời vừa hửng sáng liền mang theo Thái y giỏi nhất trong cung tới Phó gia.

Từ lúc Phó Gia Hiên vào cung đến giờ, mỗi lần y xuất cung về thăm nhà, hầu như lần nào Cố Văn Quân cũng đi theo.

Cho nên nói, hắn quen thuộc Phó gia chẳng khác gì nhà mình. Còn người của Phó gia cũng không lạ gì hắn.

Chỉ là hiện tại, Cố Văn Quân đã mang thân phận mới, cho nên mọi người không dám khinh xuất, ai nấy đều cung kính cúi đầu hành lễ.

Đám nô tài hành lễ với mình, Cố Văn Quân cảm thấy không có gì. Chỉ là ngay cả một nhà ba người Phó gia cũng muốn hành lễ với mình, hắn liền vội vàng chạy lại đỡ.

“Bá phụ bá mẫu không cần đa lễ, huynh cũng vậy. Mặc dù hiện tại thân phận ta có chút thay đổi, nhưng ta muốn mọi người vẫn cứ dùng phương thức cũ để đối đãi với ta.

Sau này gặp cũng không cần phải hành đại lễ như vậy, chúng ta từ lâu đã chẳng khác gì người một nhà rồi“.

Cố Văn Quân mỉm cười nói với Nhan Tuyết Hà, Phó Gia Xuyên và Phó Gia Duệ. Sau đó gấp không chờ nổi mà dẫn Thái y đến viện của Phó Gia Hiên.

Lúc hắn đến, Phó Gia Hiên cũng vừa lúc tỉnh lại, y nằm trên giường, tuy rằng trên mặt đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất suy yếu.

Nhìn thấy người đến là Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên vốn đã tỉnh liền theo bản năng nhắm lại hai mắt.

Thú thật hiện tại y còn chưa biết nên đối mặt với Cố Văn Quân thế nào, cho nên chỉ có thể giả vờ ngủ để tránh mặt hắn.

Triệu thái y nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Phó Gia Hiên, tất cả đều rất bình thường cho đến khi ông bắt được nhịp đập của hỷ mạch.

Nhìn yết hầu khẽ nhấp nhô cùng trước ngực bằng phẳng của Phó Gia Hiên, Triệu thái y lập tức nghĩ mình điên rồi, hoặc có lẽ tuổi già mắt kém nên chuẩn nhầm rồi.

Triệu Thái y gượng gạo quay lại báo cáo với Cố Văn Quân.

“Phó tiểu thiếu gia đã hết sốt rồi, cũng không phát hiện có cái gì không ổn. Chỉ là thân thể suy nhược khá nghiêm trọng, cần phải tẩm bổ và nghỉ ngơi nhiều hơn“.

Cố Văn Quân cho Triệu Thái y lui xuống, còn bản thân thì ngồi cạnh giường ngắm nhìn Phó Gia Hiên chăm chú.

Chỉ mới mấy ngày không gặp mà Hiên nhi của hắn đã gầy đi thấy rõ, tiều tụy đến mức ngã bệnh.

Cố Văn Quân chỉ hận không thể đặt y ở dưới mí mắt, ngay cả một cử động nhỏ của y cũng không thể bỏ sót.

Chỉ có như vậy, y gặp phải chuyện gì hắn cũng có thể kịp thời phát hiện ra. Chứ không giống như hôm qua, Hiên nhi ngã bệnh, hắn lại chẳng thể làm được gì.

Lúc từ Bắc Mạc trở về, Cố Văn Quân để Phó Gia Hiên ở lại Phó gia chính là vì nghĩ y xa nhà lâu như vậy, để y đoàn tụ cùng người nhà một thời gian cũng tốt.

Hơn nữa thời gian tới có lẽ hắn sẽ rất bận rộn, có người của Phó gia chăm sóc y, hắn cũng yên tâm hơn.

Hiện tại việc trong cung đã dần đi vào khuôn khổ, tình hình triều cục hắn cũng đã nắm trong lòng bàn tay.

Hơn nửa tháng nay Hiên nhi luôn ở Phó gia, thiết nghĩ thăm nhà cũng đã đủ rồi. Hiện tại Cố Văn Quân cảm thấy, đã đến lúc hắn nên đưa Phó Gia Hiên về cung rồi.

Nghĩ là làm, Cố Văn Quân lập tức hướng một nhà ba người Phó gia hỏi ý muốn đưa Phó Gia Hiên vào cung.

Lời này vừa nói ra, không chỉ một nhà ba người Phó gia sửng sốt, mà ngay cả Phó Gia Hiên đang giả vờ ngủ trên giường cũng phải mở mắt.

“Chuyện này...hình như không hay lắm đâu“.

“Không được!“.

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, một là giọng nói khó xử của Phó Gia Xuyên, còn thứ hai chính là của Phó Gia Hiên.

“Hiên nhi tỉnh rồi sao? Có thấy không thoải mái ở đâu không?“. Thấy Phó Gia Hiên tỉnh, Cố Văn Quân lập tức hỏi han tình trạng của y. Mắt thấy y muốn ngồi dậy, hắn liền kê cao gối đầu để y ngồi thoải mái hơn.

“Ta nói không được“. Phó Gia Hiên nhìn hắn, trầm giọng lặp lại lời ban nãy.

“Không được? Hiên nhi không muốn vào cung bầu bạn với ta sao?“. Cố Văn Quân lúc này mới nhớ ra chuyện ban nãy mình đã nói, sau đó không khỏi trầm giọng chất vấn.

Hắn cứ tưởng Hiên nhi đáp ứng hắn, thì cũng đồng nghĩa với việc y đã chấp thuận chuyện sẽ ở trong cung bầu bạn với hắn cả đời. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn đã hiểu sai cái gì rồi.

“Ta từ nhỏ đã phải tiến cung, cho nên vô cùng thiếu thốn tình cảm gia đình. Hiện tại ta cũng đã trưởng thành, cũng không có lí do gì để tiến cung thêm lần nữa cả. Cho nên xin Bệ hạ hãy để ta ở lại Phó gia đi ạ“.

Phó Gia Hiên ngay cả cách xưng hô cũng đã đổi, trước đó y còn muốn quỳ xuống nhưng bị Cố Văn Quân đè lại nên mới ngồi lại ở trên giường.

Cố Văn Quân cảm thấy, Hiên nhi của hắn hôm nay vô cùng kì lạ. Tựa như muốn phủi bỏ quan hệ, vạch ra khoảng cách nhất định giữa hai người bọn họ vậy.

Nhưng trước đó chẳng phải y đã đáp ứng hắn rồi sao? Tại sao hiện tại lại đổi ý? Lời đã nói ra rồi, sao có thể rút lại như vậy?.

“Hiên nhi cứ ở lại Phó gia tịnh dưỡng một thời gian đi, khi nào khỏi bệnh, trẫm sẽ sai người đến đón Hiên nhi vào cung“. Cố Văn Quân không muốn nói lí lẽ, hắn chỉ biết người đã là của hắn, thì hiện tại đừng mong thoát ra được.

Phó Gia Hiên mím môi không nói lời nào, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.

Cố Văn Quân đem nhân sâm cùng thuốc bổ mình mang tới đặt lại trên bàn, sau đó mới hồi cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.