Trong khu nghỉ dưỡng cao cấp Quan Thư Ân ngâm mình trong bể nước khoáng, dáng vẻ cực kỳ thư giãn hưởng thụ cuộc sống của người có tiền.
“Ai da chúng ta đi chỗ khác thôi, nước này khó ngửi quá.”
Tự nhiên ở đâu xuất hiện thanh âm chua lòm, phá tan bầu không gian tĩnh lặng. Đôi mắt Quan Thư Ân hé mở, thần sắc toát lên vẻ không thỏa mái.
“Không biết mùi vị nhà tù trên người cô ta đã hết chưa nhỉ?”
Vốn Quan Thư Ân đã định nhắm mắt làm ngơ, vậy mà người kia vẫn tiếp tục chọc vào tổ kiến lửa. Cơ thể cô rời khỏi dòng nước ấm áp, túm lấy chiếc áo choàng trên ghế khoác lên người, bước chân nhẹ nhàng hướng chỗ người không biết trời cao đất dày kia đi tới.
“Ân Tiểu Lam tôi còn chưa tìm cô tính sổ cô đã tự mò tới đây rồi.”
Quan Thư Ân nhìn Ân Tiểu Lam cùng người phụ nữ tầm ba mươi tuổi lạ mặt bên cạnh cô ta, nhếch miệng nói.
Thì ra bạch niên hoa sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ lại khó nhìn tới mức này, từ câu từ phát ra đến gương mặt đều mang tới cảm giác hèn.
Ân Tiểu Lam không tin Quan Thư Ân có thể làm gì được mình, vênh mặt cười khẩy: “Tôi tuy tạm ngưng hoạt động nhưng người hâm mộ vẫn luôn bên tôi, tin tưởng tôi, đâu như cô con con đường diễn xuất coi như chấm dứt.”
Quan Thư Ân không muốn đánh đồng tất cả, nhưng tự hỏi sao đám fan kia có thể theo đuổi một thần tượng giả tạo đáng khinh như Ân Tiểu Lam chứ?
Đúng là dưới áp lực từ fan cô ta, từ nay về sau cô rất khó trở lại phim trường, nhưng thế thì sao? Thời gian của cô không còn nhiều tội gì phải khổ sở.
“Không cần cô lo, tiền nhà tôi nhiều tới mức đập nát được cái bản mặt của cô cơ mà.” Quan Thư Ân hất tóc kiêu ngạo cất lời, đời này của cô tự hào nhất là sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ cùng anh trai yêu thương hết mực, đâu như cô ta thiếu thốn tình thương tới mức phải tự làm đau mình để đổi lấy sự quan tâm.
“Xin hỏi cô Ân đây lần sau đâm chỗ nào vậy?” Quan Thư Ân tiến thêm bước nữa, tầm mắt hạ xuống bụng cô ta:
“Cùng một chỗ không tốt đâu, khuyên cô mạnh tay một chút, sống dở chết dở may ra mới lấy được thương cảm của Mộ Ngạn Dương, bởi anh ấy hứa với tôi chấm dứt quan hệ với cô rồi.”
Nhắc tới Mộ Ngạn Dương, ánh mắt Ân Tiểu Lam lập tức tối lại giơ tay lên muốn đánh Quan Thư Ân.
Nhưng Quan Thư Ân đâu phải người dễ bắt nạt, không có người bảo vệ cùng những âm mưu đê hèn trong bóng tối Ân Tiểu Lam đừng hòng động vào một sợi tóc của cô.
Một tay cô bắt lấy cổ tay cô ta, tay còn lại linh hoạt vung mạnh.
“Chát... Chát.”
Tiếng va chạm liên hoàn giòn tan vang lên, Quan Thư Ân đánh đến khí huyết tăng cao, hưng phấn một cách lạ thường.
“Cô.” Người phụ nữ bên cạnh Ân Tiểu Lam sau một hồi thẫn thờ mở to mắt cũng tham gia vào cuộc ẩu đả, cô ta xông lên muốn giúp chủ ấy thế mà lại bị Quan Thư Ân đạp cho một cước vào bụng.
Cô ta đau điếng khum người lại, nghỉ ngơi được vài giây cố nén nhịn cơn đau tiếp tục tiến bước. Quan Thư Ân không ngán đứa nào cả, một bên chăm sóc Ân Tiểu Lam một bên đấu lại người cô ta.
Khoảng mười phút sau, khi đôi tay cùng chân Quan Thư Ân đã mỏi dã rời cô mới chịu thu tay về.
Quan Thư Ân xoa nắn xương khớp, dùng gương mặt của kẻ chiến thắng nhìn hai người chật vật trước mặt:
“Ân Tiểu Lam tôi khuyên cô nhanh chóng về phòng phát trực tiếp đi, cô bây giờ thực sự khiến người ta đau lòng đấy.”
Ân Tiểu Lam nâng tay quệt đi dòng máu tươi trên khóe miệng, hai má sưng húp đỏ ửng thều thào nói:
“Con khốn lần trước là mày may mắn, nhưng lần này thì không chính mày ra tay đừng mong thoát tội.”
“Phải không? Đi đi theo mức độ thương tích này lấy được năm trăm triệu đấy.” Quan Thư Ân nhướng mày giễu cợt:
“À quên chưa nói với cô cái tên cảnh sát gì đó mặt đầy tàn nhang bị cho thôi việc rồi, nhanh liên hệ người mới đi.”
Ân Tiểu Lam tức tới mức biểu cảm co quắp, muốn làm gì đó để hả cơn giận nhưng lại lo ngại bị Quan Thư Ân đánh như vừa rồi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhẫn nhịn.
Quan Thư Ân nói xong cảm thấy cũng đã đến lúc rời đi rồi, xoay người ra khỏi khu vực hồ bơi.
“Thư Ân.” Cô đi được mấy bước Mộ Ngạn Dương bỗng từ đâu xuất hiện, biểu cảm thâm tình khẽ gọi.
“Mộ tổng thật trùng hợp.” Quan Thư Ân qua loa đáp lại, sau đó cứ thế đi qua anh ta.
“Anh tới đón em.” Mộ Ngạn Dương giữ tay Quan Thư Ân lại, nhanh chóng nói ra mục đích tới đây của mình.
“Thư Ân tôi đã xin lỗi cô rồi mà, sao cô còn không buông tha cho tôi.” Ân Tiểu Lam ở phía sau, thấy Mộ Ngạn Dương một cái liền kêu gào ăn vạ, chủ đích thu hút sự chú ý của anh ta.
Quan Thư Ân dẩu môi, mặc kệ lời cảnh báo từ hệ thống hất tay Mộ Ngạn Dương ra.
“Thư Ân chờ anh.” Mộ Ngạn Dương đến một cái liếc mắt thôi cũng ngại dành cho Ân Tiểu Lam, gấp gáp chạy đuổi theo Quan Thư Ân lấy lòng.
“Mộ Ngạn Dương tôi đã nói anh tránh xa tôi cơ mà.” Quan Thư Ân ngoài chữ phiền ra chính là rất phiền, tâm trạng vui vẻ bị hai người này làm tụt dốc không phanh.
“Anh trai em có việc bận đột xuất, nhờ anh đón em về.” Mộ Ngạn Dương dừng bước, có chút không biết phải làm sao cất lời.
“Lý do này anh cũng nghĩ ra được, ngoài đường nhiều taxi lắm không phiền tới anh.” Quan Thư Ân không nể mặt châm chọc, cô chính là kiểu người một khi quyết tâm lạnh lùng đến mức người ta phải đau lòng.
Mộ Ngạn Dương vì để theo đuổi Quan Thư Ân liền bật chế độ mặt đổ bê tông, cô có xua đuổi đến thế nào vẫn nhất quyết không đi.
Anh theo cô vào phòng, cô ngồi đâu anh ngồi đấy, cô làm gì anh làm đấy.
“Mộ Ngạn Dương anh đang báo thù em ngày xưa đấy à?” Thông qua Mộ Ngạn Dương, Quan Thư Ân như nhìn thấy bản thân mình nhiều năm về trước, bám dai tới mức làm đối phương nổi cáu.
Mộ Ngạn Dương kéo khóa vali lại, mặt tỉnh bơ nói: “Đâu có.”
Quan Thư Ân mím môi, hầm hầm xông ra ngoài.