Cá Này Không Dễ Câu, Mộ Ngạn Dương Anh Đợi Đấy!

Chương 24: Chương 24: Ra tù




“Két...Két.”

Cánh cửa sắt phòng giam mở rộng, kèm theo đó là tiếng thúc giục của người quản giáo:

“Quan Thư Ân ra ngoài đi, cô được tự do rồi.”

Quan Thư Ân có chút không tin vào tai mình, chầm chậm đứng dậy đi ra ngoài.

Cô biết số phận mình sẽ không buộc chặt với nơi chật hẹp này đâu mà, anh trai nhất định sẽ giúp cô giải oan.

Trước cổng trại giam bố mẹ Quan không rõ đã đứng ở đó từ bao giờ, thấy cô liền không kìm được xúc động vội vã tiến tới ân cần hỏi han:

“Thư Ân con chịu khổ rồi.”

Quan Thư Ân đang định vòng tay ôm mẹ nũng nịu một phen, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc.

Cô đưa mắt nhìn qua, Mộ Ngạn Dương đứng ở nơi ngược sáng, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực cười dịu dàng với cô.

Tên khốn nhà anh.

Quan Thư Ân vừa nhìn đã quay ngoắt mặt đi, coi Mộ Ngạn Dương giống như là người qua đường không liên quan gì tới mình, lôi kéo bố mẹ nhanh chóng ngồi lên xe.

“Cứ thế đi cũng được à?” Mẹ Quan hơi ngoái đầu về sau, lẩm bẩm.

Quan Thư Ân không để ý tới vẻ sững sờ dõi theo của Mộ Ngạn Dương, ôm cánh tay mẹ Quan khẽ nói: “Con thèm ăn cơm mẹ nấu quá, ở trong đó con không ăn được gì.”

“Mẹ chuẩn bị những món con thích ăn rồi.” Mẹ Quan yêu thương vuốt tóc con gái.

Quan Thư Ân nghĩ tới chuyện quan trọng, nhanh chóng ngồi thẳng người tò mò cất lời: “À đúng rồi anh trai dùng cách gì lấy lại trong sạch cho con vậy?”

Ông Quan lấy di động ra, làm vài thao tác sau đó đưa qua cho cô.

Quan Thư Ân nghi hoặc cầm di động, nhấn vào đoạn video trên màn hình, Ân Tiểu Lam lập tức xuất hiện.

“Xin chào quý vị cùng fan hâm mộ, tôi là Ân Tiểu Lam, tôi lên đây để chứng minh chuyện cô Quan Thư Ân cố ý gây thương tích chỉ là hiểu lầm...”

Cô ta phát trực tiếp xin lỗi khán giả về chuyện lùm xùm thời gian vừa qua, đồng thời thông báo tạm ngừng hoạt động.

Cảm nhận của Quan Thư Ân sau khi xem xong đoạn video kia chính là chỉ thế thôi sao? Ba ngày chịu khổ của cô kết thúc bằng một lời xin lỗi suông?

“Bố nghĩ Ngạn Dương đã tác động gì đó cô ta mới đứng ra giải oan cho con.” Ông Quan khẽ nói.

Quan Thư Ân nghe xong mím môi im lặng, cô không biết ơn anh ta đâu, cô biết thừa anh ta làm thế này chẳng qua muốn giữ cho Ân Tiểu Lam một con đường lui an toàn.

Anh ta càng ra sức bảo vệ cô ta, cô càng không để cô ta dễ dàng thoát tội, cô ta dám chơi cô, cô dí chết cô ta.

Sau khi rời khỏi trại giam, suốt một tuần trôi qua Quan Thư Ân cắm rễ ở nhà ngày ngày hưởng thụ bữa cơm gia đình ấm áp.

Trong một tuần này Mộ Ngạn Dương giống như bốc hơi khỏi thế gian, không gọi điện cũng không làm phiền tới cuộc sống yên bình của cô.

Cho tới một ngày Quan Thư Ân đang nằm sấp trên giường đọc truyện tranh, vòng eo bỗng bị cánh tay rắn chắc ôm trọn.

“Ách.”

Cô giật mình nghiêng đầu ra sau, bỗng chạm vào ánh mắt nóng rực của Mộ Ngạn Dương.

“Ai cho anh vào đây?” Quan Thư Ân kéo bàn tay Mộ Ngạn Dương ra khỏi người mình, lạnh nhạt xua đuổi.

Đây không phải diễn kịch, cô thực lòng không muốn dây dưa cùng người đàn ông bội bạc này nữa.

Đôi mắt Mộ Ngạn Dương buồn bã nhỏ giọng: “Em giận anh?”

“Em nào dám, mong anh về cho.” Quan Thư Ân nhích người tránh xa Mộ Ngạn Dương, lúc cô đặt chân xuống sàn nhà chuẩn bị đứng dậy bất ngờ bị Mộ Ngạn Dương kéo lại, cơ thể mất trọng lực bổ nhào lên người anh.

“Mộ Ngạn Dương buông ra.” Quan Thư Ân bực dọc hét lên, hối hận vì bản thân không khóa cửa để người đàn ông này có cơ hội trêu chọc mình.

Tay chân Mộ Ngạn Dương tựa dây leo quấn chặt cơ thể nhỏ nhắn của Quan Thư Ân, không cho cô cơ hội thoát thân: “Ân Ân anh không phải không muốn tới thăm em.”

Anh thực lòng bị oan, lúc thấy cô bị mọi người vây quanh chỉ trích anh đã phải rất kìm nén mới không chạy tới ôm cô bảo vệ.

Nhưng anh hiểu chuyện này không đơn giản, nóng vội quá thành ra không chu toàn, cô càng bị kéo sâu thêm vào vũng bùn mà thôi.

“Chắc tôi cần anh tới, tôi thiếu gì người quan tâm, đừng nghĩ mình quan trọng.” Quan Thư Ân bị nói trúng tim đen kịch liệt giãy dụa, cô có chết cũng không thừa nhận bản thân tại vì Mộ Ngạn Dương không tới thăm mà trở nên oán hận.

Mộ Ngạn Dương lật người đem Quan Thư Ân áp đảo dưới thân, mu bàn tay vô lại vuốt dọc gò má cô: “Không được em phải xem anh là người quan trọng, anh vì em mà suýt nữa thất thân đấy.”

Quan Thư Ân bĩu môi: “Anh còn trong sạch sao? Mộ Ngạn Dương đừng nghĩ tôi không biết lòng anh nghĩ cái gì, thích chơi trò bắt cá hai tay à? Xin lỗi tôi không muốn chơi cùng anh.”

Mộ Ngạn Dương cười sáng lạn, kéo cánh tay Quan Thư Ân đặt trên khuy áo mình: “Sạch hay không em thử là biết mà.”

Quan Thư Ân bị Mộ Ngạn Dương đè nặng trên người, nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ anh ta khiến cô không thỏa mái, kịch liệt phản kháng phương thức trò chuyện này.

“Tôi không có hứng thú cùng anh nói mấy thứ linh tinh này, anh còn không đàng hoàng tôi gọi người đấy.”

Mộ Ngạn Dương thực sự nghe lời thối lui khỏi người Quan Thư Ân, cô nghe được tiếng khẽ khẽ thở dài khó xử từ anh.

“Ân Ân anh và Ân Tiểu Lam hoàn toàn cắt đứt rồi, anh biết em ấm ức nhưng cô ta từng cứu anh, coi như anh trả nợ cho cô ta được không?”

Khi anh đem đoạn ghi âm kia đến chỗ Ân Tiểu Lam đối chất, cô ta đã khóc lóc thảm thương cầu xin anh tha thứ.

Nói vì quá yêu anh nên mới suy nghĩ không thông, anh cảm thấy trong việc này anh cũng có một phần trách nhiệm, bao năm qua đã để cô ta sống trong tình cảm ngộ nhận.

Anh để cô ta tự mình chứng minh Quan Thư Ân vô tội, cũng nói rõ từ nay về sau cùng cô ta phân rõ ranh giới, ơn nghĩ trước kia kết thúc từ đây.

Còn đối với ấm ức Quan Thư Ân phải chịu, anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô.

“Đó là chuyện của anh, còn tôi không nuốt được cục tức này.”

Quan Thư Ân kiên quyết phũ Mộ Ngạn Dương đến cùng, mặc cho cơ hội tồn tại trên thế gian chỉ còn bốn tháng nữa, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Coi như đây là cách trả thù kiếp trước anh ta nhẫn tâm giết chết cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.