Suốt hai mươi tư giờ trôi qua, cứ cách vài tiếng lại có một tin tức gây khó dễ cho Quan Thư Ân được tung ra.
Mà tên mặt tàn nhang cũng rất rảnh rỗi, cứ chốc chốc lại tới phòng tạm giam nói cho cô nghe ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.
Như lúc này đây trước mặt Quan Thư Ân là tin tức Ân Tiểu Lam đón sinh nhật tuổi hai mươi ba trong bệnh viện, bên cạnh ngoài quà cáp, hoa tươi từ người hâm mộ còn có Mộ Ngạn Dương, đập tan tin đồn rạn nứt.
Quan Thư Ân đưa mắt đi chỗ khác, âm thầm điểm danh mười tám đời nhà Mộ Ngạn Dương.
Tên tra nam chết dẫm, cô thề khi ra được khỏi đây nhiệm vụ gì đó vứt hết, vui vẻ sống nốt ngày tháng còn lại, nhất quyết không dính dáng đến gã thối tha này nữa.
Tên mặt tàn nhang thu tay về, điệu bộ thương tiếc tặc lưỡi: “Chà... chà, tôi thấy cô thật đáng thương, giết người không thành còn tạo cơ hội cho kẻ thù.”
Quan Thư Ân nghe theo lời luật sư căn dặn im lặng không đối đáp, hắn ta thấy vậy tiếp tục dùng những lời lẽ nhằm kích động cô nhận tội.
“Ngài sĩ quan mời đi cho.” Quan Thư Ân cúi đầu vân vê vạt áo, giọng nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt hắn ta tối lại, giống như sợ người khác nghe được câu từ phát ra sin sít kẽ chân răng:
“Cô Quan mọi bằng chứng đều chỉ ra cô là người có tội, cố chấp không có ích gì trong hoàn cảnh này đâu, hàng nghìn lá đơn xét tội cô đã được nộp lên tòa án, xem ra trời cũng không cứu được cô.”
Quan Thư Ân nhìn hắn ta mỉm cười:
“Phải không? Dẫu sao cũng cảm ơn anh đã quan tâm mấy ngày qua, chúc anh bình an mỗi ngày.”
Gã ta nghe cô nói vậy, sắc mặt u ám đáng sợ: “Lo trước cho mình đi, mùi vị nhà tù không thích hợp với người da thịt mềm mại như cô đâu.”
Quan Thư Ân nhếch môi cười lạnh: “Đừng nói trước như vậy chứ, chờ anh đưa được tôi vào đó rồi hãy nói.”
Gã ta nheo mắt mỉa mai: “Nghe đồn cô Quan đây tính tình ương ngạnh, nay được diện kiến mới thấy cô không chỉ cứng đầu còn tự tin thái quá nữa.”
Quan Thư Ân nhún vai, đến trời còn không diệt được cô cơ mà chút sóng gió này có đáng gì, chỉ là hiện tại thân cô đang bị giam cầm muốn tự minh oan cho mình thực sự quá khó khăn rồi.
“Quan Thư Ân có người tới thăm.” Cô ngồi trên giường cuộn mình lại, chợp mắt được một lát thì quản giáo tới thông báo.
Quan Thư Ân không đoán ra ai có thể tới thăm mình trong hoàn cảnh này, đơn giản đứng dậy đi theo nữ quản giáo mà thôi.
Tới phòng thăm phạm nhân cô mới rõ, người trong miệng nữ quản giáo là Vương Tiếu Phàm.
Anh ta vừa nhìn thấy cô đã kích động, mắt kính tháo xuống lau khóe mi: “Thư Ân bọn họ có làm khó em không? Có cho em ăn uống đầy đủ?”
Quan Thư Ân đưa điện thoại lên tai, nhàn nhạt trả lời: “Không có em ổn.”
Vương Tiếu Phàm có vẻ không tin, áp bàn tay lên mặt kính cảm xúc khó kiềm chế nói:
“Em đừng sợ lát nữa anh sẽ tới tìm Ân Tiểu Lam khẩn cầu, chỉ cần cô ấy thay đổi lời khai nói em ngộ sát là được.”
Quan Thư Ân có hơi cảm động, so với tên Mộ Ngạn Dương cả ngày ôm ấp yêu thương kia Vương Tiếu Phàm ít ra còn tốt hơn nhiều, nhưng cô đâu có làm chuyện gì trái pháp luật? Mà cần quỵ lụy van lài con rắn độc Ân Tiểu Lam kia.
Cô từ chối: “Anh đừng vì em làm gì cả.”
“Không giúp được gì cho em anh thấy rất khó chịu.” Giọng Vương Tiếu Phàm nhỏ dần.
“Em nhận tấm lòng của anh.” Quan Thư Ân nói xong cũng là lúc hết thời gian thăm nom, cô tạm biệt Vương Tiếu Phàm rồi quay vào bên trong.
Lối đi dẫn đến phòng tạm giam chật hẹp, hai bên vách tường nhà tù cao chót vót, đứng ở đây ngẩng lên nhìn bầu trời thu hẹp kia mới biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu xinh đẹp.
Cô không muốn ở nơi đây nữa, một khắc cũng không.
Tay chân bứt dứt quá, đã trưa rồi mà không thấy anh trai cô ở đâu, chẳng lẽ cô thực sự phải chịu án oan này?
Ân Tiểu Lam, người đại diện của cô ta và cả tên mặt tàn nhang kia nữa, mối thù này cô ghim chặt.
[...]
Ở phía bên kia căn phòng tự chọn chất đầy quà cáp, hoa tươi, Ân Tiểu Lam sắc mặt nhợt nhạt vịn tay vào thành bàn xuống giường.
“Tiểu Lam sao em đã đi lại rồi.” Lý Nam đi mua cháo về thấy thế liền hoảng hốt không thôi mê mẩn chạy lại đỡ cô ta.
Ân Tiểu Lam đỡ lấy bụng, thanh âm gấp gáp ngập tràn lo âu: “Anh ấy đi đâu rồi? Có phải tới gặp cô ta rồi không?”
“Không phải đâu, tôi nghe Mộ tổng nói chuyện cùng thư ký, công ty có cuộc họp gấp cần cậu ta phải về chủ trì.” Người đại diện đỡ cô ta trở lại giường giải thích.
“Công việc lại là công việc, tôi bị như thế này rồi anh ấy còn có tâm tư đặt vào chuyện khác, phải chăng tôi ra tay quá nhẹ? Biết vậy đâm vào tim cho rồi...” Ân Tiểu Lam lộ ra bản chất không hiểu lý lẽ, giở giọng trách móc Mộ Ngạn Dương không quan tâm tới mình.
Người đại diện sợ cuộc hội thoại này bị người khác nghe được, mặt lấm lét chạy ra ngoài cửa nhìn ngó xung quanh thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Nam đừng kích động.”
Ân Tiểu Lam nắm chặt tay, cảm xúc che mờ đi lý trí bô bô cái miệng: “Chị Lý Nam phải chăng cô ta biến mất em mới cảm thấy an tâm?”
Lý Nam khựng lại một giây, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta khuyên nhủ:
“Chị theo lời em tung hết tất cả lên mạng rồi, với sức ép dư luận cô ta ít nhất cũng ở đó ba, bốn năm, em còn lo gì nữa?”
“Mộ Ngạn Dương anh ấy thay đổi rồi, ánh mắt khi nhìn em đã không giống lúc trước nữa rồi, em nhận ra trái tim anh ấy đã bị Quan Thư Ân cướp mất rồi.”
Ân Tiểu Lam ôm đầu, đây cũng chính là lý do cô ta thay đổi kế hoạch ban đầu bức Quan Thư Ân đến thân bại danh liệt mới thôi.
Lý Nam lần này không biết nói gì thêm nữa, khẽ thở dài một hơi, âm thầm luồn tay vào túi quần ngắt cuộc gọi đang diễn ra.
“Bộp.”
Lập tức ở nơi nào đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời tiếng đập bàn đầy giận dữ vang vọng. Mộ Ngạn Dương dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cũng không ngờ được người con gái yếu đuối lương thiện bên mình suốt bao năm qua lại mưu mô tới như vậy.