Hai ngày sau,
Mộ Ngạn Dương nằm trên giường bệnh tranh thủ thời gian Mộ phu nhân không giám sát bên cạnh, mở máy tính ra làm việc.
Được một lúc ngón tay gõ bàn phím của anh dừng lại, đưa tầm mắt hướng ra cửa, đặt trên chiếc đầu nhỏ thụt ra rồi lại ngó vào của người nào đó.
“Em đứng ở đó làm gì? Vào đây.”
Quan Thư Ân bị phát hiện, tay chân mất tự nhiên đành phải đi vào phòng:
“Anh đã khỏe hơn chưa?”
Mộ Ngạn Dương vẫn không rời mắt khỏi Quan Thư Ân, lòng phiền muộn hỏi ngược lại:
“Lo lắng cho anh?”
Quan Thư Ân đem giỏ hoa quả đặt lên trên bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngạn Dương, gật đầu chắc nịch xác nhận:
“Đúng vậy anh là ân nhân cứu mạng của em mà.”
Mộ Ngạn Dương nheo mắt, có chút hờn giận nói:
“Quan Thư Ân bắt đầu anh không phân biệt được đâu là lời thật lòng của em rồi, lo cho anh mà tận bây giờ mới thấy mặt?”
Phải biết trong khoảng thời gian anh nằm viện đã có rất nhiều người tới thăm, chỉ duy nhất người phụ nữ từng nói yêu anh này không thấy mặt mũi ở đâu.
Mộ Ngạn Dương nghi ngờ phải chăng cô chỉ nói cho vui chứ trong tim cô không hề có anh, như anh đã từng ảo tưởng?
Trước lời chất vấn của Mộ Ngạn Dương, Quan Thư Ân nói dối không đổi sắc:
”Anh có người chăm sóc rồi, có thêm em cũng thừa thãi mà thôi.”
“Có lý quá nhỉ?” Mộ Ngạn Dương mím môi, nhàn nhạt nhả chữ, hay cho anh không tiếc cả sinh mạng che chắn cho cô vậy mà thứ đổi lại được chỉ là câu nói vô tình này đây.
“Em không đến làm sao biết có thừa hay không? Là do em không đủ chân thành đi.”
Quan Thư Ân cảm thấy không đúng, cau mày nói lý:
“Có Ân Tiểu Lam ở bên anh rồi mà, hơn nữa anh đâu có muốn em xuất hiện trước mặt hai người.”
“Sao trước đây anh không thấy em nghe lời thế này? Quan đại tiểu thư từ bao giờ em biến thành tiểu cô nương ngoan ngoãn rồi.”
Đúng là vào thời điểm ba tháng trước Mộ Ngạn Dương lúc nào cũng cảm thấy Quan Thư Ân rất phiền phức, mong muốn duy nhất là cô biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ đã khác, anh không những ghét bỏ sự xuất hiện của cô ngược lại còn sinh ra mong chờ.
Mộ Ngạn Dương âm thầm cười khổ, phải chăng anh thích tự ngược đãi mình? Khi người ta cuồng nhiệt theo đuổi thì xua đuổi người ta quay lưng lại sinh ra lưu luyến.
Quan Thư Ân không rõ Mộ Ngạn Dương đang khen cô hay là đang châm chọc cô nữa đây? Cái gì là ngoan hay không ngoan?
Trong lúc Quan Thư Ân đang trầm tư nghiềm ngẫm câu nói của Mộ Ngạn Dương, chợt nghe anh ta nói:
“Em biết mẹ anh không thích Tiểu Lam mà, bà ấy ở đây làm gì cho phép cô ấy tới gần anh.”
Quan Thư Ân có chút nghi hoặc nhìn vào mắt anh ta, rồi lại giật mình phát hiện Mộ Ngạn Dương chưa từng đối với mình dịu dàng như vậy.
Giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, cô đưa hai tay lên che miệng thích thú cười thầm.
Có phải mấy ngày không gặp đại sự của cô thăng cấp vượt bậc rồi không?
“Khụng... khụng.” Để che giấu nụ cười thích thú trên môi, Quan Thư Ân giả bộ ho mấy tiếng.
“Mấy nay em bị cảm sợ lây bệnh cho anh.”
Mộ Ngạn Dương lừ mắt nhìn cô: “Giờ hết rồi?”
“Chưa hết hẳn, nhưng chắc không lây được nữa.” Quan Thư Ân ngẩng mặt nhìn đông tây bâng quơ nói.
Thực ra hai ngày nay cô cũng chẳng bận gì cả, bộ phim làm cho ông chủ lớn bị thương đã phải tạm ngưng một thời gian để kiểm tra lại toàn bộ, cô hiện tại nói là người vô công dỗi việc cũng chẳng có sai.
Chỉ là cô còn đem theo mục đích, muốn tìm cơ hội ở riêng bồi đắp tình cảm với Mộ Ngạn Dương, cho nên mới nhân lúc căn phòng vắng vẻ đi vào.
Anh ta là người trong ngoài bất nhất mà, có người khác làm gì cho cô mặt mũi?
“Tới giờ bôi thuốc rồi.”
Cánh cửa mở ra, nữa y tá trên tay cầm khay bông gạc cùng thuốc sát trùng đi vào, Quan Thư Ân định đứng dậy nhường chỗ cho người ta thì nghe thấy Mộ Ngạn Dương nói:
“Cô để đấy đi.”
Nữ y tá cũng rất phối hợp, đặt đồ xuống bàn rồi đi ra ngoài.
“Ngoài đầu ra anh còn bị thương chỗ nào không?” Quan Thư Ân nhìn nhìn miếng băng lớn quấn trên đầu Mộ Ngạn Dương, tò mò hỏi.
“Em nghĩ sao? Cả một chiếc đèn led rơi vào người anh đấy.” Mộ Ngạn Dương hít sâu một hơi, ai oán nghiến răng.
“À.” Quan Thư Ân coi như đã được khai thông, thốt lên một câu cảm thán, sau đó rất biết ý cầm lấy túi xách.
“Em đi đâu vậy?” Mộ Ngạn Dương thấy hành động của cô, cau mày hỏi.
Mặt Quan Thư Ân tỉnh bơ:
“Anh phải bôi thuốc mà, em ra ngoài chờ.”
Sắc mặt Mộ Ngạn Dương đen thui, toàn bộ ai oán mấy ngày qua bộc phát, trực tiếp gắt ngỏng mắng Quan Thư Ân:
“Quan Thư Ân lương tâm em chó tha rồi à?”
Rõ ràng cô gái này cái gì cũng biết nhưng lại cố tình muốn chọc tức anh phải không?
Mộ Ngạn Dương mày bị điên rồi à? Sao lại cứ thích dây dưa với một cô gái gian xảo vô tình như Quan Thư Ân?
Quan Thư Ân thầm mắng Mộ Ngạn Dương xấu tính, muốn cô bôi thuốc cho thì mở miệng nói một câu là được mà, còn phải vòng vo tam quốc làm gì?
“Anh đấy chỉ biết khó chịu với em thôi.” Quan Thư Ân cúi người vừa cởi khuy áo cho Mộ Ngạn Dương vừa ấm ức nói.
Ở khoảng cách gần, những sợi tóc đen óng mềm mại của Quan Thư Ân vô thình chạm vào da thịt Mộ Ngạn Dương, khiến tâm tình anh trở nên nhộn nhạo.
Dòng ký ức về nụ hôn đêm say kia ùa về, Mộ Ngạn Dương không nhịn được hạ tầm mắt nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng trước mặt.
Cổ họng anh đột nhiên khô khốc, nhung nhớ mùi vị ngọt ngào đó.
“Xong rồi anh quay lưng lại đi.” Chiếc khuy áo hàng cuối được cởi ra, Quan Thư Ân ngẩng mặt lên khẽ nói.
Không ngờ thứ cô nhìn được lại là đôi mắt nóng rực chăm chú đang nhìn mình của Mộ Ngạn Dương, cô không tránh né, giữ nguyên tư thế như vậy muốn thử xem bước tiếp theo anh sẽ làm gì?
Nhưng trái với mong chờ của cô, Mộ Ngạn Dương vẫn chưa làm chủ được trái tim mình xoay người cắt đứt mạch cảm xúc.
Quan Thư Ân “xì” nhỏ một tiếng giễu cợt.
“Anh cứ làm ra vẻ đi, đợi đến khi tôi cua được anh rồi, lúc đó xem ai hành ai.”
Sau đó cả hai đều rơi vào im lặng, một người chăm chú thoa thuốc thay băng, người còn lại như lạc vào một thế giới khác.
Giây phút chọn lựa cứu Quan Thư Ân thay vì Ân Tiểu Lam, Mộ Ngạn Dương biết trái tim mình đã xác định chủ nhân rồi, chẳng qua anh vẫn chưa buông được cảm giác có lỗi với cô gái kia, cho nên ngập ngừng không dám tiến tới.